NGUYỄN QUỐC CHÁNH - SÂN KHẤU QUAY / REVOLVING STAGE / CHIÊM BAO / MẶT NẠ, MẶT THẬT / NGÀY ÁP THẤP - thơ


SÂN KHẤU QUAY


Cột sống vặn, cuốn con nhạn biển vào mắt. Sân khấu dạng chân quây. Ánh sáng sót từ tuổi dậy thì, bức người đàn bà khỏi cái nhìn kẻ khác.

Trộn vào những viên sỏi, con mắt nói: Cú bay ra từ âm hộ. Chó chạy theo sự ve vuốt của khúc xương. Hãy giữ nó, một bàn tay chìa ra.

Mùi khét trong giấc mơ đêm qua. Buổi sáng bị kẹt trong cái ngáp thiếu calci của xương quai hàm. Chiếc ngón rụng đức tin. Một phức cảm xoè rộng. Ruồi xanh cúi xuống đáy vỏ chai trong thùng rác của sám hối.

Tôi mơ hồ cầm. Quá khứ đọng mùi tanh. Hình ảnh đột tử của con chim đang bay. Hàng trăm mặt nạ bằng đất nung rớt xuống. Quạt điện nghiền gió. Ý nghĩ cũ tái chế bởi một hàm răng giả.

Bơi trong dạ dày, một người đuối chữ đuổi theo cụm từ: Rợ mấy nhà. Một đứa nhỏ tàn tật bán vé số từ miền Trung rầu rĩ nói: Bà Huyện lên đèo Ngang bằng chiếc Mink với một người lái xe ôm có hai bàn tay giả. Những chai bia bật nấp, hứng chí hét: 1,2,3 dzô. Sự đần độn lên men và sủi bọt.

Mọc từ lỗ đít đàn gia súc truyền thống, loài dây leo có gai mềm bò lên hàng rào sắt một đô thị nhão có hàng triệu cư dân mắc bệnh quáng gà. Lịch sử của bóng không tin vào chữ. Thi sĩ ẩm làm thơ bằng hình.

Thể dục buổi sáng với 6 lần thở cho một động tác. Trên cái giường Tánh Không, có một vòng kim loại nhẹ của con bé Trung Hoa làm xiếc bỏ quên.

Những chảo anten lấp ló thu phát sóng. Từ chai rỗng. Từ sách cũ. Từ răng sâu. Từ cá chết hạn. Từ tràng hạt. Và lời tục. Một chuỗi tin đơn âm nhào lộn trong từ vựng của những câu phức.

Mèo bắt voi bỏ rọ. Không có buồn vui. Cảm thức bội thực về cái chết không kịp cắt tóc. Nước rỉ từ giác quan ngấm vào chân lông con thú nhồi bông dựng ở quảng trường Ðấu Sĩ Tết Bằng Rơm.

Ðêm có màu xanh biển lúc thời tiết sang hè. Người đàn bà ngả màu, mặt điêu luyện của cá kiểng từng giao cấu với ánh sáng 110 V đẻ những khúc vũ -nhạc -kịch- thuỷ- cung gây hiệu ứng nhà cười cho những đứa trẻ bại não.

Con mắt lừ đừ đằng sau chiếc lư. Những cây nhan chen lấn chơi trò sương mù. Ðom đóm trên cành khô rắt lửa xuống lá chết. Ốc sên bị nạn trên đường ray Bắc- Nam. Nhiệt đới khoét một hang sâu. Nắm mốc đối mặt với logo của Coke.

Trong chiếc giày bẩn, những ngón chân thở nhọc. Nhịp thán khí của quá khứ trùm lấp. Cuốn sách mở, chữ rữa. Chăm chú nhìn, không ra nghĩa. Trong ý nghĩ: một người đàn bà lùn, lắc những chiếc vòng sặc màu.

Phật lịch 2544, 2 thằn lằn tằng tịu trên bụng Phật Bà Quan Âm. Ðứa nhỏ đang giỡn với tiếng côn trùng tự tạo trên đàn Organ. Con tôi sợ răng có màu vàng. Tôi súc miệng ngày ba lần với Listerine. Giá thuê nhà tăng.

Lão sưu tầm hài cốt nói: Một người Ðen chổng lên cũng không thể đen hơn. Một người Trắng ưỡn ra cũng không thể trắng hơn. Một người Vàng khép lại cũng không thể vàng hơn. Một người Ðỏ trầm xuống cũng không thể đỏ hơn.

Bức tranh tự chối bỏ màu, nhưng con mắt ở bảo tàng vẫn lưu giữ nó. Chó nhà khó sủa vào mơ mộng những đốm trắng trên lưng mèo nhà trống. Tướng cờ xanh chổng mông chấp tay mơ xe-pháo. Con Tố Nữ 7 ở trường đua Phú Thọ về đầu. Huỳnh Phan Anh đứt 1/3 tờ xanh.

Khi nhắm mắt tiếng động nào cũng có màu trắng. Giấc mơ đêm qua chưa ra khỏi mùi của giày bẩn. Dưới thung lũng một người chăn gia súc giơ khúc chân giả nhứ vào quá khứ.

Chiến tranh của những bộ phận sinh dục bị thay bằng chất dẻo tổng hợp. Âm nhạc không cửa sổ. Trong ngày hội của chết chốc, những người đàn bà bị bom căng thành những bào thai khổng lồ, cung cấp những dòng máu cường bạo.

Sứ xở của bảo tàng chứa những vật chứng sống dị dạng. Sức mạnh bò sát của văn hoá ẩm, và những kẻ đồng tính, thích xâm lên bộ phận truyền giống hình các côn trùng hay động vật có nộc độc.

Tin áp thấp hàng đêm, và lũ, ngập các kênh truyền hình. Dòng tin thượng nguồn phá vỡ những đê bao bằng đất nhão lô nhô trong những cái đầu ngủ gật. Tổ tiên chìm dưới nước. Tín ngưỡng và lòng hiếu thảo chờ cứu đói. Những hồn ma đòi Miliket. Những cái chết không có trong từ điển, và cuộc sống ỉa đái lên những khái niệm.

Con mắt lim dim chờ giấc ngủ. Có một người bị treo lên nóc nhà. Cái chết có dáng đẹp của thác nhỏ rót xuống từ đỉnh tản đá nhọn. Vở hài kịch được diễn bởi một con khỉ già. Hình của nó đã in trên bưu ảnh bán cho du khách.

Cái chết không có giới tính. Toàn thân bị xiết bởi những sợi đàn. Những tờ giấy nhân chứng dán khắp hành lang. Có vài chữ châu đầu vào nhau, những ký tự cổ ton hót với những cấu trúc phồn tạp do những kẻ đãng trí dàn dựng. Ngữ pháp của kẻ tin rằng, sau giấc ngủ buổi tối, thức dậy biến thành câm.

Giữa tín hiệu xanh và đỏ, đường phố bị nghẽn mạch. Ở ngả tư quảng trường Ðại Cồ Việt, một dự án vừa cáo phó. Cạnh đóng gạch nát: rác, xác thú và người vương vải.

Tiếng còi hụ gắt. Ðám đông trương lên, có tiếng thét: Giết! Giết! Giết! Một người độc tấu Saxo chưa hết bài Của Gạt Tàn, thình lình đột quỵ. Sân khấu quay 180 độ. MC cười, cáo lỗi vì lý do kỹ thuật. Một ca sĩ nhạc Jazz chơi bài Mùa Xuân Trên Bậc Thang, ngoe ngoẩy đít, vú phập phồng.

Nguyên nhân của tai nạn được xác định nhờ cái mũi thính của con chó dại.


Nguồn: TạpChíVIỆT#8






REVOLVING STAGE

translated by Linh Dinh

I


The life column twists, sucks the sea swallow into the eye. The stage spread its legs and spins. A light remaining from puberty plucks a woman from someone else’s look.

Mixed among the pebbles, an eye says: “Owls fly out from the vagina.” A dog runs after a bone’s caress. “Let’s keep it,” a hand reaches out.

A burning smell from last night’s dream. The morning is stuck in a calcium-deficient yawn of a mandible. A finger lets go of faith. A complicated emotion fans out. A blue fly bends down into the pit of a bottle inside the trash can of repentance.

I dream of a one stringed violin. The past stores up a fishy smell. The sudden death image of a bird in flight. Hundreds of terracotta masks drop. The electric fan is addicted to the wind. An old thought is remade by a set of false teeth.

Swimming inside an intestine, a man drowning in words chases after the phrase, “Savage homes.“ A crippled child from the Central region selling lottery tickets says morosely, “Mrs. Huyen goes up the Tranverse pass on a Mink motorcycle sitting behind a driver with artificial hands.” Beer bottles snap their caps and scream excitedly; 1,2,3 . . .  go. Idiocy ferments and foams.

Growing from the asshole a herd of traditional domestic animals, vines with soft thorns, climbing on a metal fence of a viscous city with a million inhabitants afflicted with night blindness. A history of shadows with no faith in words. A damp poet makes poetry with images.

A morning exercise with six breaths for one movement. On a bed without character, a light metal ring left behind by a little Chinese circus girl.

Shimmering satellite disks sending and receiving signals. From an empty bottle. From an old book. From a rotten tooth. From prayer beads. From a curse. A string of monosyllabic news tumble from the vocabulary of run-on sentences.

II


A cat catches an elephant and puts him inside a bamboo basket. Neither sadness nor happiness exist. An awakened feeling of indigestion towards a death before a chance for a haircut. Water leaks from the sense to the root of a hair of a stuffed animal standing in the Straw Warrior Square.

Night with the blue color of the weather turning into summer. A fading woman, the seasoned face of a tropical fish having had intercourse with a 110-volt light gives birth to a dance/theater/underwater palace tune causing a funhouse effect to retarded children.

Two listless eyes behind an urn. Incense sticks jostling each other to play the fog game. Fireflies on a dry branch sprinkle flames on dead leaves. A snail meets disaster on the North-South rail line. The tropics scoops out a deep cave. A fistful of mildew countenances a Coke logo.

Inside a dirty shoe, the toes breathe with difficulty. The rhythmic gas of carbon dioxide from the past smothers. A book opens, words decompose. An attentive look yields no meanings. Inside a thought: a short woman, continuously shaking bright colored rings.

In the year 2544 of the Buddhist calendar, two lizards intertwine on the stomach of the Goddess of Mercy. A kid plays with insect noises made by an organ. My child is afraid her teeth are yellowing. I gargle three times a day with Listerine. Rent is going up.

The man who collects human bones says, “A Black person cannot become more black by humping up. A White person cannot become more white by arching his back. A Yellow person cannot become more yellow by doubling over. A Red person cannot become more red by going under.”

A painting renounces colors on its own but the eye at the museum still retains them. A dog from a poor household barks into the daydream of white spots on the back of a cat inside an empty house. The Blue King points his ass upwards and with his hands together dreams of cannons and cars. Female Storm 7 finishes first at Phu Tho racecourse. Huynh Phan Anh loses forever one third of a blue bill.

III


With the eyes closed every sound is white. Last night’s dream hasn’t escaped from the smell of the dirty shoe. In the valley a herder raises his artificial leg to jab into the past.

War of the genitals is replaced by a synthesized elastic. Music without windows. On the festival of death, women are inflated by bombs into enormous wombs, the sources of violent bloodlines.

A land of museums holds the deformed and the strangely alive. The crawling reptilian strength of a damp culture. And the homosexuals like to tattoo onto the generative organs images of bugs and venomous creatures.

Nightly news of a low pressure system, and flood, overflow the TV stations. A belief from the river’s source shatter dykes packed with pasty earth lumpy inside many heads nodding off to sleep. The ancestors are underwater. Faith and filial piety wait for emergency food. The ghosts are demanding Miliket instant noodles. The kinds of death not found in dictionaries, and life shits and pisses on concepts.

IV


Drowsy eyes waiting for sleep. There is a man hanging from the roof. A death with the beauty of a small waterfall pouring down a jagged peak. A comedy is performed by an old monkey. His image has been printed on postcards to sell to tourists.

Death has no gender. The entire body is bound with musical strings. Testimonies are taped all over the hallway. A few words clump their heads together, ancient characters hobnobbing with complicated constructions erected by absent-minded individuals. The grammar of those who believe that, after a night’s sleep, they will wake up mute.

Between the green and red signals, the streets coagulate. At the intersection of Great Vietnam, a project gives its death notice. Next to a pile of broken bricks: garbage, animal carcasses and strewn humanity.

A horn shrieks. The crowd surges, screaming: “Kill! Kill! Kill!” A saxophone soloist suffers a stroke in the middle of Castaways. The stage turns 180 degrees. The MC smiles, apologizes for the technical glitch. A jazz singer sings Spring On The Steps, ass swaying, breasts heaving.

The reason for the calamity is determined by the sharp nose of a rabid dog.


Nguồn: vietnamlit.org






CHIÊM BAO

Chiêm bao. Ngày thức dậy, nhưng dấu vết của cơn buồn ngủ vẫn.

Dưới đáy biển, trong một cái thùng sắt, nhốt.
Qua cửa sổ tròn hắn thấy sinh động vật đang khiêu vũ.

Người đàn bà kể chuyện một người mẹ bóp chết đứa con sơ sinh, khi biết sự thật bốn đời, những người đàn bà trong gia đình đều sinh non, và đều đẻ trước tuổi.

Sinh non và đẻ sớm, là truyền thống không cần bảo vệ, và không hề mai một.





MẶT NẠ, MẶT THẬT

Mặt một thoát khỏi thời gian.
Những sợi cơ co giật. Một điệu nhảy tự động trên màn hình của trò chơi hoang.

Mặt hai xuống cấp sánh với mặt tiền chung cư một thế kỷ không chỉnh trang.
Chuyện ma cả người già và trẻ con đều sợ mỗi khi cúp điện.
Cầu thang trở thành những đốt sống của con quỷ ăn thịt người nằm chết trên đường về hang.

Hai mặt thản lạnh như hai ổ khoá đã mất chìa.

Bên ngoài nắng đặt và bóng dựng.
Bên ngoài tiếng động và thán khí từ những bô xe đã giết cảm giác của mắt và mũi.
Bên ngoài mặt trời thật sự là trái bom lửa dội xuống đỉnh đầu ăn sạch mọi ý nghĩ.
Bên ngoài những cái xọ náo loạn biến con đường thành thực tại của một bãi chiến trường vừa khai quật từ một nhà khảo cổ mù.
Bên ngoài là ngày hội của những con nhện nhại theo phim kinh dị Hollywood vừa thoát khỏi xó xỉnh để khoát lên bộ mặt vằn vện những trang phục hợm hĩnh.





NGÀY ÁP THẤP

Ngón cái tắt thở.
Có tiếng ly rơi.
Những mũi kim găm vào tai.
Tôi nhìn thấy những hốc tường ộc nước.
(Ðộng mạch của ngôi nhà bị đứt.)
Nước dâng nhấn chìm chữ khẩu.
Một nhân vật không kịp thoát cái chết của quyển sách bị ướt.
Nhân vật mình xâm đầy chữ: Tiểu. Nhược. Ác. Mu.
Những con chữ giẫm lên nhau cố tách khỏi những tính cách giả định.
Chúng nổi xanh mặt nước.
Từng cái xác chìm xuống tranh đoạt với những viên gạch và mảnh vỡ của ly.
Những ngón còn lại nhức đầu sổ mũi.
Ký ức đứng ngồi nối những khúc ruột bị đứt quanh một cái hố.
Tôi nghe tiếng lọt lòng khóc.
Có con cá chui ra từ cái hốc đầy máu.
Người đàn bà khép đùi và một cái xác được khoả lấp.
Tiếng cười bò loằng ngoằng trên má.
Ngắm vào ngón cái.
Dương khí tái sinh trong dòng nhựa hưng phấn những bông cỏ dại.
Qua mùa ong những bông cỏ bị cày xới bị cắt vụn bị đốt cháy.
Cỏ lại mọc và dương khí mở mắt.
(Dù đất có thể bị cầm cố bị liên doanh hoặc bị bán cho kẻ khác. )
Cuộc sang đoạt đã một ngàn năm tuổi.
Khoảng cách chỉ những con mắt mù mới có thể nhận biết.
Nồng độ mùi của nó không ai có thể nếm ngoài cái lưỡi mọc rêu của loài rùa.
Tôi nghe tiếng cười rộ từ rạp xiếc lẫn vào tiếng mỏ tụng cầu siêu của nhiều sư nữ.
(Những vị ấy cũng đang làm xiếc cho một thế giới khác?)
Áp thấp trên đồi ngấm vào cơ thể.
Những con mối đùn đất trong xương.
Những cái tổ mọc lên như những nấm mồ mỹ nghệ.
Tôi mang một nghĩa địa trong người.
Nắm bàn tay thiếu một ngón.


Nguồn: VIỆT#8

No comments:

Post a Comment