TRẦN TIẾN DŨNG - NGẪU KÝ XXVI, XXVII - thơ


NGẪU KÝ XXVI, XXVII

XXVI


Tôi đi vào một lối đi hẹp giữa hai khoảng màu tím hồng và trắng gạo, trên lối đi đó mọi người đàn ông đều trở nên thô kệch. Và một bé gái nói với tôi: “Ông mặc màu hoa này trông dễ thương quá!” Lần cuối tôi mặc cái quần vải in hoa bằng lăng cách nay đã bốn mươi năm, tôi đã khóc vì xấu hổ và má tôi rất buồn, bà nói: “May khúc vải thừa của mấy chị cho con mặc ở nhà chớ có bắt con ra đường đâu!”

Bây giờ xúng xính trong không gian màu hoa bằng lăng, tôi lớn hơn chăng! Tôi không bao giờ ra khỏi khúc vải thừa cùng màu hoa ngày đó. Lối gió tháng mười một có lúc hẹp lại ép tôi sát vào vách nắng. Tôi đi, vì cảm xúc là nơi chốn không bao giờ già, tôi đi, đi cho kịp cậu bé mặc cái quần đùi vải hoa mới tinh đang cắm cổ chạy về nhà.





XXVII


- Nó nằm phơi nắng hả ông?

- Một con bọ hung không cần phơi nắng, nắng của con bọ hung là bóng tối. Con bọ hung ở đó để chấm một dấu chấm đen cho lúc này vậy thôi.

- Vậy thôi không được đâu ông. Phải có lý do. Có thể nó không bay được nữa mà bóng tối của nó còn ở xa. Có cần giúp nó không ông?

- Cách giúp tốt nhất cho nó là nhìn nó như một nỗ lực hoàn thành một dấu hiệu giữa không gian. Đời sống của nó là hoàn thành sự kết nối cho những mối quan hệ của từng thời khắc, giữa hạt nắng giọt mưa, giữa một điểm sáng bất ngờ chạy khỏi mắt chúng ta, buộc chúng ta phải nhắm mắt lại để tin rằng trong vùng tối mênh mông của cái nhìn luôn luôn có ngọn lửa của sự đánh thức.

Ngôn ngữ thân xác của con bọ hung nói với tôi rằng mỗi cái chết của một loài côn trung là cách làm đầy không gian chờ đợi, chờ đợi được gặp tôi trên chuyến hành trình đi sâu vào đất. Chuyến đi đó, tôi, vài kẻ khác, những người theo sau có thể tìm thấy lại đôi cánh nhỏ bé. Nhưng đôi cánh ấy là một dấu hiệu mới trong bầu trời đang đùn lên từ lòng đất.


Nguồn: tienve.org

No comments:

Post a Comment