ĐI,
BAY VÀ BƠI
Không ai mời, tôi cũng đi.
Bằng cách này hay cách nọ.
Tối nay hay tối mai, tôi đi.
Đi có nghĩa là di chuyển
Bằng chân, xe hay thuyền,
Hay là chuyển giai đoạn,
Trạng thái, hay là chết.
Tôi sẽ bỏ nhà, bỏ cửa,
Tôi sẽ bỏ đất, bỏ vợ,
Tôi sẽ bỏ con, bỏ nước.
Không ai cho, tôi vẫn đi.
Ai cho mày đi? Mày đi đâu?
Với 30 máy bay xịn, kể cả 4 Boeing 777,
Ngày nào Hàng Không Việt Nam cũng cất cánh
Hơn 100 lần, đi khắp thế giới.
Đi Singapore, đi Hồng Kông, đi Tokyo.
Đi Sydney, đi San
Francisco , đi Paris...
Là một doanh nghiệp nhà nước,
Hàng Không Việt Nam sẽ làm thỏa mãn
Tất cả nhu cầu du lịch của bạn.
Bờ biển nước Việt dài 2.000 cây số,
Nhưng người Việt rụt rè, sợ biển.
Suốt 4.000 năm, họ không mạo hiểm.
Sau 30 tháng 4, họ mới mạnh dạn
Để bị cướp, hãm hiếp và chết chìm.
Con chim, con kiến hay con ong
Còn dễ vượt biên hơn người Việt.
Biên giới là chỗ hết phần đất
Của một nước. Biên giới có thể
Được phân cách bằng hàng rào,
Sông, không khí hay thái độ.
Chỉ mới hôm qua hay hôm kia,
Không la bàn, buồm hay đuôi tôm,
Biết bơi hay không, họ đều sốt sắng
Bơi theo bản năng sống còn và ơn Bác.
THƠ
LÀ CÁCH GIẾT NGƯỜI RẺ TIỀN NHẤT
(tặng một vài độc giả còn sót lại)
Một viên,
một phát,
một tiếng
nổ!!!
một lỗ,
một người.
Máu, máu, máu, máu, máu, máu, máu, máu.
(Má ơi, con đau
quá.)
Không hối hận,
không tiếc rẻ,
không ăn năn,
không nhe răng,
không nhăn,
không sủi bọt.
Tôi quyết định.
Vạch ra
cho tao xem!
Hãy cùng nhau xoa xoa.
Ngày thứ ba, chúng mình
sẽ hồi sinh.
NGHỆ
THUẬT LÀM TÌNH (TẬP THỂ) CỦA NGƯỜI VIỆT
Kara có nghĩa là trống, tiếng Nhật. Oke
Là hòa nhạc, phiên âm từ orchestra,
Tiếng Anh. Karaoke là hòa nhạc trống,
Không lời ca ra.
Te có nghĩa là tay. Karate là tay trống,
Không vũ khí. Một tay karate đi hát karaoke.
Hắn hát nhạc trống.
Người tình lý tưởng yêu đàn bà bằng miệng.
Chú mười tự yêu và yêu đàn bà bằng tay.
Người Việt còn gọi karaoke là hát với nhau—
Nhau với bào là một thứ, cùng nhau là đồng bào—
Nhưng nhiều người không có nhau để mà hát.
CHÙM
THƠ VỀ NGÔN NGỮ
NGÔN NGỮ VÀ THỊT
Ngôn ngữ xuất phát từ thịt.
Không thịt, không ngôn ngữ.
Điều này quá hiển nhiên.
Những từ như bùi, dai hay rắn chắc, chẳng hạn,
Đều vô nghĩa nếu không có phần mềm có thớ,
Bọc xương. Những từ như chết, cao ráo, đẹp,
Hốc hác, đẻ hay đã chưa? Hơn nữa,
Ngôn ngữ bình dân luôn luôn đầy ắp thịt:
“Mày đừng xuyên tạc thịt tao, mày!”
“Thịt em như vầy mà nó không ưa!”
“Thịt má mày là thịt chợ chiều!”
HÁT ĐI EM
Nhiều đêm, trăn trở, tôi tự hỏi
Sao H lại quá hở hang và hiểm độc?
Nào là hang, hầm, hố, hốc và háng.
Nào là hỏa, huỷ, huyệt và hăm he.
Nào là ho gà và hóc xương cá.
MẶT MẸ MÀY
Ai bảo dân ta không lô gích?
Vật đầu tiên hài nhi rờ là má, là má.
Miệng không răng chỉ có thể thốt M.
Vì thế: mắt, mũi, miệng, môi và mặt.
Tóc và tai thì đã trệch thành T.
ĐỪNG!
Theo một lý thuyết, từ đầu tiên
Của nhân loại có lẽ là “đừng!”
Quản lý một đàn con mất dạy,
Bà mẹ tiền sử cứ phải “đừng!”
Đừng [bỏ món đó vào miệng]!
Đừng [trèo lên cành cây đó]!
Đừng [đánh thức ba mày dậy]!
Cách đây 150.000 năm, mục đích chính
Của ngôn ngữ là cấm đoán. Hiện nay,
Ở vài nước trên thế giới, mục đích chính
Của ngôn ngữ vẫn là cấm đoán.
NGHI
THỨC
Hai
cơ thể, cạnh nhau, mặc quần áo, vì thế không chạm.
Hai
cơ thể, cạnh nhau, mặc quần áo, vì thế được chạm.
Ngón
và bàn tay là phương tiện. Khớp đốt thì không.
Bạn
được nắm, không vuốt, một tay khác khi tay ấy
Rõ
ràng chìa ra, trong hai giây đổ lại.
Lưng
và vai trần, không được rờ. Mặc áo thì họa may.
Giáp
mặt, bạn được phép nhìn chằm chằm vào trán đối tượng,
Ngó
ngang hay lên trời, hay thâm nhập chớp nhoáng mắt đối tượng,
Nhưng
không được rề rà dưới thân mình, tuy mặc áo.
Thỉnh
thoảng, mắt còn có thể quất vào quần áo.
HAI
BÀI THƠ VỀ NHÂN PHẨM
THỦ TRINH
Để trở thành một bộ óc tinh khiết, hắn luôn lờ
Tất cả những quy trình công khai hay bí mật
Đang xói mòn cơ thể luôn ngứa ngáy của hắn.
Để thủ trinh, hắn miễn làm cả việc lớn lẫn vặt
Như khuấy muỗng trà hay nhấm nháp cà phê,
Vì những nỗ lực này chỉ làm loãng óc hắn.
Bộ óc chỉ có thể lướt thoải mái, cao tốc độ,
Khi không bị vấp bởi tách trà hay cà phê.
THỊT VÀ QUE DÒ NƯỚC
Quá ít người lý giải về ý nghĩa
Của quần áo, sao ta lại phiền mặc
Quần áo khi không nắng, mưa hay tuyết?
Không quần áo, cơ thể thích ứng yêu.
Không quần áo, nó dễ được nhai và nuốt.
Đàn ông phải mặc quần để che ý định.
Ganh tị loài chim, đàn bà lốm đốm màu.
CHÙM
THƠ SINH HỌC
NHỮNG BẢN ĐỒ LẠC HẬU
Có những nơi trên cơ thể bạn
Không bao giờ được rờ hay thấy,
Gần như không thể với tới, kể cả
Những tay sành cơ thể con người
Cũng không biết tên những nơi ấy.
BIÊN GIỚI
Nơi xương luôn nhô
Lên da mềm nhòa.
Nơi trong và ngoài
Dễ bị nhầm lẫn.
LƯỠNG PHÂN
Răng tôi đang tuột, cô ấy than,
Xuống bãi lầy của miệng tôi.
THỰC PHẨM CHẾ BIẾN
Bò càng, tôi với quanh
Cái bồn sứ văn minh
Của cô ấy, để khều ra
Một cầu vồng sô cô la.
Từ lỗ quằn của cô ấy, đầu người chồng.
Tuy trưởng thành, nó mù và trụi râu.
Cô ấy bạt tai khi nó đòi nhạc và vú.
Không cân đối, họ nằm bên cạnh nhau,
Một hỗn hợp hơi thở, bụi và nước miếng.
Chán món này, cô đẻ món khác.
DÃY
Những ngón chân và chân bẩn
Nằm thành dãy.
Những bụng trần nằm thành dãy.
Những bộ phận sinh dục nam và nữ
Nằm thành dãy.
Chân để quặp.
Môi để vạch.
Quá nhiều cấu tử cơ bản
Để phân ra.
VÔ RA
Vô Ra là thủ đô
Một nước cô lập.
Phục vụ xe lửa
Vô Ra luôn luôn
Thiếu nhân viên.
CHẤT LỎNG
Luôn súc xối, cơ thể tràn lan
Ngấm qua áo và quần jean.
Mắt cô ấy rỉ qua mí mắt.
Vú lấm tấm hột rồi chảy
Thành một vũng phách lối.
KHÍ
Xả chắc giọng
Và khí lưu loát
Làm khổ tâm và thắt.
Phà ngẫu nhiên.
Chim lèo loẹt, sao mày luôn
Bàn về ống cống?
CHÙI
Để làm khô hay vệ sinh,
Cho đến khi không thấy vết.
Nói đến chùi, tôi luôn nghĩ
Đến những cơ thể sạch và khô
Của những ma sơ, y tá
Và những người lính cụt tay.
CON
RẮN TRẮNG
Rắn
trắng trườn vào cỏ ướt.
Cây
đứng sững. Người đàn ông
Nhìn
hai bàn tay dính nhựa.
Lùng
bởi địch, hắn co người
Vào
lòng cây mọt, rồi từ từ
Biến
thành cây mọt.
100
hay 1.000 năm sau, dân làng
Vẫn
thường nhắc đến tên hắn
Khi
đi ngang cây mọt.
Hắn
tạm chết nhưng chuyện chưa hết.
Trong
âm phủ, hắn ngủ không được.
Mỗi
lần nhắm mắt, hắn thấy rắn trắng
Nằm
trong cây mọt.
CỐM
Đường Việt Nam đầy cốm,
Nhưng
thơ Việt Nam
ít cốm.
Khi
huyên thuyên, người Mít
Thường
gợi mẹ hay má,
Nhưng
ít nhắc đến cốm.
Người
Mỹ thì luôn xen cốm
Vào
ngôn ngữ, trong khi đường
Của
họ rất sạch, rất ít cốm.
Nói
phét là nói cốm,
Thân
anh đầy cốm.
Ngu,
đầu anh cốm.
Xỉn,
mặt anh cốm.
Bồ
đà xịn có nghĩa là cốm thơm.
Sexy,
cô ấy là cốm nóng hổi.
Tôi
chịu ăn một tràng cốm của cô ấy
Để
được chu mỏ vào nguồn cốm.
THƠ
NGOẠI TÌNH
Hắc
ín lắp lỗ nứt,
Như
hạn hán hay nút chai,
Như
khi chàng vào nhà hàng,
Không
để ăn mà để bón.
Đã
lâu nay chàng không nổi bật
Trong
một vòng chật. Miệng nàng
Được
phồng lên nhờ tập thể dục.
Được
hồng lên nhờ tập thể dục.
Trên
đời, hai người một mẩu.
Không
mẩu nào như mẩu nào.
Ngày
qua ngày, chim lơ lửng trên nước đọng.
Mẩu
của nàng đang bị kẹt trong ngõ ngách
Của
mê cung bộ não.
XIN
LỖI
Xin
lỗi nước dão! Xin lỗi cơm thiu!
Xin
lỗi răng sâu, miệng móm! Xin lỗi mẹ Việt Nam !
Xin
lỗi những thi hào không biết chấm phẩy!
Xin
lỗi những từ luôn bị hiểu sai, viết sai, nói sai!
Xin
lỗi những giường hai chân và những quần một ống!
Xin
lỗi những hoa không tên và những loài bọ không được phân loại!
(Con
gì rực rỡ kia, sao mày đẹp thế?)
Tất
cả rồi sẽ đến, cưng, khi đã quá trễ,
Và
vì thế, tôi thành thật xin lỗi tất cả.
HAI
GIẢ THUYẾT
Thượng
đế nào tạo ra đau đớn là thượng đế ác,
Một
người nào đó nói, vì lẽ gì đã quên đi
Một
thế giới miễn đau là một nơi què quặt,
Khi
chuỗi sướng nhòa vào tê chai.
Người
ta sẽ trao đổi dây thần kinh để mua vui.
Từ
“từ bi” sẽ bị xoá khỏi từ vựng.
Cứt
vẫn tồn, nhưng chỉ để cung cấp
Một
khái niệm về cứt.
Nếu
nó không cố chấp, ta sẽ không biết
Đâu
là đẹp, đâu là thơm.
Nguồn: tienve.org
No comments:
Post a Comment