ĐINH LINH - GIỮA CHI EM TA / KẺ CẦU TOÀN / TÔI THÍCH ĂN CHIM / CHÙM THƠ VỀ PHỞ (HAI KHỨA TỰ ĐẮC + BÓI PHỞ + NGHĨA ĐEN + CHẾT SỚM + CẢI TIẾN VÀ TĂNG CƯỜNG) / NGẪM VỀ NGOAN / BIỂN KHỔ / MỸ CẢM / ĐẮM BAY / BỢ CHỒNG / SÁO NÃO / PHỎNG VẤN - thơ


GIỮA CHI EM TA

Chồng em nó chẳng ra gì—
Ngu, ấu trĩ, cả đời bợ đít mẹ—
Tổ tôm xóc đĩa nó thì chơi hoang—
Thua, nó còn đi bia ôm để giải xui!—
Nói ra xấu thiếp, hổ chàng—
Nói phí hơi, ai chẳng biết?—
Nó giận nó phá tan hoang cửa nhà—
Chủ nhà đuổi thì bỏ mẹ!—
Nói đây thôi có chị em nhà—
Các chị có chồng, các chị biết—
Còn năm ba thúng thóc với một vài cân bông—
Và thùng mì gói, hiệu Miliket—
Em bán đi, trả nợ cho chồng—
Còn sót vài tờ, em ăn sầu riêng—
Còn ăn, hết nhịn cho hả lòng chồng con—
Chết thì chết luôn, tao chán lắm rồi!—
Đắng cay ngậm quả bồ hòn—
Ngậm mà nhằm nhò gì? Còn phải nuốt nữa—
Cửa nhà ra thế, chồng con kém người—
Biết trước, thà tao lấy một thằng Đài Loan!—
Nói ra sợ chị em cười—
Mày cười bà, bà bắt liếm lồn!—
Con nhà nho giáo lấy phải người đần ngu—
Thú thật thì đần ngu, nho hay cán bộ thì cũng vậy thôi—
Rồng vàng tắm nước ao tù—
Ta về ta tắm ao ta, chờ cơ hội vượt biên—
Người khôn ở với người ngu nặng mình.






KẺ CẦU TOÀN

Hắn chỉ chấp nhận sự hoàn hảo. Bất cứ gì
Đẹp đến mấy nhưng bị sứt mẻ, trầy, lõm
Hay phai một tí, hắn không chịu được.

Đọc một tiểu thuyết tuyệt vời, 10.000 trang,
Gần như hoàn hảo, chỉ thiếu một giấu phẩy,
Hắn phải đốt quyển sách ấy ngay lập tức.

Một cuộc đời gần như hoàn hảo, chỉ hỏng một giây,
Hắn cũng không chịu. Vì vậy hắn chỉ sống được
Một giây. Giây thứ hai, hắn tự tử.






TÔI THÍCH ĂN CHIM

“Pussy” là vật mềm, nhiều lông. Người Mỹ
Dùng từ này để gọi con mèo hay chim.

Khi người Mỹ nói, “Tôi thích ăn pussy,”
Bạn phải hiểu là họ thích liếm chim
Chứ không phải là họ khoái thịt mèo.

Nhờ dùng ống thụt, chim đàn bà Mỹ
Thơm 23 ngày một tháng. Sự sạch sẽ
Dẫn con người lại gần Thượng Đế.

Nhưng Napoleon thì lại chịu mùi nồng nàn
Của hoàng hậu Josephine. Trước khi làm tình,
Hắn thường nhắc Josephine, “Đừng tắm!”

Ê Mở Miệng, sao tụi bay không dùng miệng (và lưỡi) để phục vụ đàn bà, để ba cô Khuyên khỏi càu nhàu? 69 vẫn chưa bình đẳng. Phải 69, nằm nghiêng, thì mới được gọi là thiên đường xã hội chủ nghĩa.






CHÙM THƠ VỀ PHỞ

HAI KHỨA TỰ ĐẮC

Trong tích Hy Lạp, Narcissus
Nhìn xuống nước, thấy mặt đẹp trai
Của chính hắn. Hắn tự mê hắn
Cho đến chết cũng không chừa.
Nhìn xuống nước, tôi không thấy gì
Ngoài tái, nạm, gầu, gân, sách.



BÓI PHỞ

Đầm đìa mồ hôi, ướt cả áo,
Thằng cha nhìn thằng con,
Đầm đìa mồ hôi, ướt cả áo.
“Mày ăn phở mà khổ sở đến thế.
Số mày sẽ không bao giờ sang.”



NGHĨA ĐEN

Một miếng thịt là một miếng nhục.
Một bát phở là một bát mồ hôi.
Một khối nhục luôn lơ lửng
Trên một biển mồ hôi, ê hề
Những tổn thương lặt vặt
Như tái, nạm, gầu, gân, sách.



CHẾT SỚM

Louis Pasteur sinh 1822. Ông bảo phòng thí nghiệm
Là đền thờ cho tương lai. Ở đấy, nhân loại sẽ tiến bộ,
Cải tiến và tăng cường. Ông chết 1895, trước khi
Được cải tiến và tăng cường bởi phở Pasteur.
Cuộc đời quả thật oái oăm.
Được tên trên bát nhưng không ăn lời.



CẢI TIẾN VÀ TĂNG CƯỜNG

Xưa, săn thú bằng cung, người ta
Cần khéo léo, kiên nhẫn và can đảm.
Săn thú to, họ phải đi cả đàn, có khi mất cả tuần.
Nếu về tay không, họ còn bị vợ xài xể.
Nay, người ta săn tái, nạm, gầu, gân, sách,
Bằng muỗng và hai que mủ.






NGẪM VỀ NGOAN

Ngoan là đức tính
Của nô lệ và những kẻ
Hai mặt. Ngoan chọi đá,
Núp sau bút hiệu.

Nhỏ nó ngoan, lớn nó du kích.
Phá đám là mặt nhọ của ngoan.

Ngoan luôn nịt vú cho thật lép.
Ngoan luôn siết cặc cho khỏi nhô
Từ đáy tâm hồn.

Nằm trên, ngoan liệt dương.
Nằm dưới, ngoan lãnh cảm.
Nằm úp, ngoan chổng đít, nghiến răng.
Nằm một mình, ngoan vẫn banh háng.

Ngoan khác lịch sự và ý tứ.
Ngoan nhìn lên. Lịch sự và ý tứ
Nhìn ngang.

Quan hệ của ngoan luôn chênh lệch.
Ngoan không công bằng với chính bản thân,
Nên không thể công bằng với người khác.

Phi lý trí,
Sống như chết,
Vặn vẹo và méo mó,
Ngoan không thể táo bạo.
Ngoan chỉ biết hùa theo.

Ngoan vừa nói vừa che miệng, vừa cười khúc khích.
Ngoan vừa bợ trứng dái (hay vú mướp) người khác
Vừa cười khúc khích.

Ngoan là bà con với ngớ ngẩn.
Gõ đầu ngoan, ngoan liếm tay.
Thọc đầu ngoan, ngoan dựng miếu.






BIỂN KHỔ

Đói muốn chết. Sướng chết.
Buồn chết đi được. Thà chết
Còn hơn. (Anh phải sống

Vì em, vì đàn con bất hạnh,
Vì lý tưởng, tiền và thi ca.
Anh phải sống để có cơ hội
Nuốt chửng trần gian.)

Nhất Linh,
Nhì Linh.
Nguyễn Tường Tam

Sinh 1906, chết 1963,
Năm tôi được rặn vào Biển Khổ
(Sài Gòn). Thật là tức cười:

Vừa lọt ra, nhớp nháp
Tình mẫu tử, tôi ngoái cổ,
Hỏi cổng đỏ, “Sao mồ
Đã bỏ tôi?”






MỸ CẢM

Người Ý gọi nước họ là “il bel paese,” “nước đẹp,”
Ngôn ngữ họ là “la bella lingua,” “ngôn ngữ đẹp.”
Họ thường chào nhau bằng “Chào, đẹp trai [hay đẹp gái]!”
Hài lòng với bất cứ gì, họ cũng thường thốt, “Đẹp!”

“Anh đã có vợ?”
“Tôi một vợ, hai con.”
“Đẹp! Anh làm nghề gì?”
“Tôi viết văn.”
“Đẹp!”

Người Việt thì gọi The United States of America là nước Mỹ,
Tiếng và người American là tiếng Mỹ và người Mỹ.

Khi tạc tượng, người Ý không trọng người hơn thú,
Môi hay mũi hơn ngón chân hay mông. Như thiên nhiên,
Họ trân trọng từng con bọ một.
Họ tạc chó như tạc thiên thần.
Tất cả đều đẹp dưới con mắt đẹp của người đẹp.

Họa sĩ Ý đã dạy người Ý về cái đẹp,
Về màu sắc và cân xứng. Vì vậy,
Người Ý thường lấy tên họa sĩ để đặt tên
Những con đường tuyệt đẹp của họ.






ĐẮM BAY

Trước đây, tôi là một người bủn xỉn, khô khan,
Vắt không ra nước, bế tắc, đứ, cà lăm, cuồng tín,

Nhưng sáng nay, da thịt tôi tươi mát khác thường.
Cả người tôi nhoi nhói. Tôi bỗng hiểu và nói được

2.000 thứ tiếng. Tâm hồn tôi trổ mã, vú tôi nhô ra.
Tôi vạch bao quy đầu để cạo sạch thành kiến

Cổ hũ và khổ sở. Răng và kẽ răng tôi sạch hẳn.
Hơi thở tôi bỗng thơm mát khác thường.

Tôi nhìn thật xa. Tôi biết thông cảm với từng
Cọng lông trên làn da của từng người một.

Rùng mình, tôi xuất tinh lần đầu trong đời và vào đời.
Tôi ý thức được cái hĩm và cái lỗ đít kỳ diệu của tôi.

Rốt cuộc, tôi được nở ra để nhòa vào tất cả
Người, thú và vật. Tôi chỉ muốn chồm lên

Để hôn tất cả ngay lập tức. Tôi chỉ muốn phục vụ
Và bú tất cả ngay lập tức. Tôi cũng muốn được bú

Bởi tất cả mọi người trên đời này. Tôi sẵn sàng
Tha thứ và xin lỗi từng lóng chân của từng người.

Trần truồng, tôi đi giữa Sài Gòn như người Việt đầu tiên.






BỢ CHỒNG

Tôi, đàn ông, thích nằm dưới hơn nằm trên.
Nằm dưới khoẻ hơn, dĩ nhiên, đỡ mỏi chân.
Tôi thích đàn bà chồng lên tôi.
Tôi thích làm bợ.

Xưa tôi cặp với Grace Dollar, người Cu Ba.
Grace có nghĩa là ân huệ. Dollar là đô la.
Ân Huệ Đô La thích nhún nhảy nhịp nhàng,
Hai tay bợ vú, trên cơ thể tôi. Shira,
Người phá trinh tôi, cũng nằm trên
Trước khi nằm dưới, rồi lại nằm trên.

Shira, Shira, bây giờ em ở đâu?
Ân Huệ Đô La, bây giờ chị ở đâu?

Ân Huệ Đô La hơn tôi 15 tuổi. Sành đời,
Ân Huệ Đô La biết nhiều mánh. Một là
Trò trét sữa chua lên dương vật phấn khởi
Của tôi, rồi liếm, rồi mút. Cho đến chết,
Tôi sẽ nhớ ơn Ân Huệ Đô La.

Trong tù, toàn đực, ai mạnh làm chồng,
Ai yếu làm bợ. Vậy thì: “Thằng nhóc kia,
Mày muốn làm bợ hay làm chồng?”
“Tôi chỉ muốn làm chồng, thưa ông.”
“Được, vậy thì tao làm bợ mày.
Tối nay mày bú cu bợ mày nhé.”

Tù của đàn bà cũng có bợ, có chồng,
Nhưng có lẽ bình đẳng hơn vì không
Có tình trạng ai xâm nhập cơ thể ai,
Không có cái thiệt hay giả để trả bài,
Chỉ hàng ngàn và hàng ngàn
Những âm hộ buồn thiu.






SÁO NÃO

Dạ dạ, con con.
Con dạ, dạ con.

Tây thì tục, ta thì thanh,
Thanh quá, đi đâu cũng thấy
Những lầu xanh khuyến mãi.

Tết, Việt kiều hồi hương để thăm mẹ
Và viếng động. Một công, hai chuyện.
Động Mỹ mắc quá, chịu không nổi.
Rảnh thì tham quan Dinh Độc Lập,
Nay gọi là Dinh Khống Nhất.

Vấn đề chính là văn hóa, không phải chính trị.
Dân chủ là trạng thái riêng, không phải danh từ chung.
Nó phải xuất khởi từ trong. Trong đâu?

Trong bụng, trong đầu, trong nhà, trên giường.
Nó cũng phải hiện ra trong văn phạm và từ vựng.






PHỎNG VẤN

Mắt để làm gì? Để ngủ.
Mũi để làm gì? Để bịt.
Tai để làm gì? Để bịt.
Miệng để làm gì? Để nịnh hay nạt.

Truyện để làm gì? Để hơ hai tay.
Thơ để làm gì? Để xỉa răng sún.
Sách để làm gì? Để quăng vào đầu đối thủ.

Sách nào hay nhất? Sách tôi mới đọc.
Sách nào dở nhất? Sách tôi chưa đọc.
Sách để làm gì? Để quăng vào đầu đối thủ.

Ai là đối thủ? Truyện, thơ, mắt, tai và mũi.
Ai là bạn? Hôm qua, đối thủ là bạn.

Ngày mai, bạn sẽ là đối thủ.


Nguồn: tienve.org

No comments:

Post a Comment