NGUYỄN ĐĂNG THƯỜNG - SIÊU THỰC / BỘI THỰC / NHỮNG CÁI XÁC CHẾT / TA VIẾT TÊN NGƯỜI / TRONG KHI CHỜ GODOT - thơ


SIÊU THỰC

Ngó cái miệng không vành
của Bill Clinton ở đại hội đảng Dân Chủ
đọc diễn văn tụng ca Barrack Obama?
Tớ nghĩ tới trốn quân dịch và tài nói láo.
Đàm phán với Tàu?
Có khác gì trò chuyện ngày ngày
với Trường Thành Vạn Lí.
Cõng rắn cắn gà nhà?
Thưa không ạ:
Gà nhà đã thành vịt Bắc Kinh từ khuya.
Người xưa cảm hứng đọc thơ
người nay chỉ cần ghi chép?
Nên sử dụng máy ghi âm.
Dân tộc nhà thơ?
Tôi thích quê hương xứ dân cày.
Cường quốc thi ca?
Chưa làm chồng bà Tú
đã muốn hù con nít.





BỘI THỰC

Đói ăn nuốt nhau
Đau uống thuốc chuột

Biết thì thưa gởi với công an
Không biết thì về mở quán chửi

Là thi sĩ nhớn nghĩa là ru với bóng
Mơ theo đồng xong xúc gói đống thi vân

Trường Sa là của ta Trung Quốc chỉ quản lí
Thủ tướng chống tham nhũng như cọp bỗng chừa thịt





NHỮNG CÁI XÁC CHẾT

Tôi không thấy xác hai người anh tôî.
Tôi không thấy xác ông bà nội ngoại.
Tôî không thấy xác ba.
Tôi không thấy xác cậu, dì, hai người chị.
Tôi thấy xác mẹ tôi, hai tay buông xuôi.
Tôî thấy xác người.
Tôi thấy xác thú.
Tôi thấy xác lính Tây, trói ké, tấp vào bờ kinh.
Tôi thấy xác Hồ Chí Minh, giữa những tấm hình khác.
Tôi thấy xác chồn.
Tôi thấy xác khỉ.
Tôi thấy xác chó.
Tôi thấy xác trâu, bò, heo, dê, ngựa, voi, hổ, nai, sư tử.
Tôi thấy xác rùa.
Tôi thấy xác rắn.
Tôi thấy xác rết.
Tôi thấy xác bò cạp, có thể chính là xác tôi đó.
Tôî thấy xác cá, xác hoa, xác lá, xác cây, xác cỏ.
Tôi thấy xác nhà ngói nhà rơm cháy thành tro.
Tôi thấy xác chiến tranh, nóng và lạnh.
Tôi thấy xác những cánh đồng khô, nứt nẻ, ở châu Phi.
Tôi thấy xác những con suối cạn, không nhớ ở đâu.
Tôi thấy xác sa mạc.
Tôi thấy xác mùa đông.
Tôi thấy xác những anh chiến sĩ cộng hoà chống cộng.
Tôi xác những anh bộ đội giải phóng.
Tôi thấy xác lính Mĩ trong bao ni-lông lên máy bay về nước.
Tôi thấy xác nàng ca sĩ rên rỉ cạnh xác chàng nhạc sĩ tỉ tê.
Tôi thấy xác ruồi, muỗi, ong, kiến, sâu, bọ, gián, mối.
Tôi thấy xác bướm, trong những cuốn vở học trò.
Tôi thấy xác trăng mỉm cười lặng trôî theo sông nước.
Tôi thấy xác mặt trời le lói trên đỉnh núi đá bị giật mìn.
Tôi thấy xác cuộc đời tơi tả ngày ngày khi chiều chết trên
           đường phố.
Tôî thấy xác Sài Gòn trong từng viên ngọc trai.
Tôi không thấy xác bạn tôi ra đi trong giấc nam kha.
Tôi không thấy xác quê hương tan rã.
Tôi thấy xác mía.
Tôî thấy xác thơ.
Tôî thấy xác thơ.
Tôî thấy xác thơ.
Tôî thấy xác thơ có mồ yên mả đẹp.
Tôî thấy xác thơ được xây lăng tẩm.
Tôî thấy xác thơ chất đống không ai bận tâm.
Tôi không thấy xác mây xám ngắt trên đồi.
Tôi thấy xác người bạn đời sáng trưa khép mắt cúi nhìn tôi.





TA VIẾT TÊN NGƯỜI
“J'écris ton nom: Liberté” - Paul Éluard
“Tự do cái con cặc” - Trung tá công an Vũ văn Hiến
Trên áo dài thời trang
Trên nón lá bài thơ
Trên chiếc mũ người thợ
Trên áo tù blogger

Ta viết tên NGƯỜI

Trên sách vở học trò
Trên bảng đen của lớp
Trên những mùa khốn khó
Trên tiếng khóc trẻ nhỏ

Ta viết tên NGƯỜI

Trên rừng già lâm tặc
Trên cao nguyên bô xít
Trên Hoàng Sa Trường Sa
Trên biển Đông tàu lạ

Ta viết tên NGƯỜI

Trên roi điện mũi súng
Trên xiềng xích gông cùm
Trên phố xá ùn tắt
Trên xa lộ tử thần

Ta viết tên NGƯỜI

Trên đỉnh đèo Hải Vân
Trên cửa Ải Nam Quan
Trên Trường Sơn Cửu Long
Trên dòng Hương sông Hồng

Ta viết tên NGƯỜI

Trên chuyến tàu nam bắc
Trên cầu dây đường hầm
Trên bến xe lục tỉnh
Trên xế khủng đại gia

Ta viết tên NGƯỜI

Trên tiếng mưa tiếng gió
Trên tiếng chuông nhà thờ
Trên giáo đường san bằng
Trên đất dân cưỡng chế

Ta viết tên NGƯỜI

Trên tuổi trẻ lạc lõng
Trên đám đông tụ họp
Trên quang gánh hàng rong
Trên tuổi thơ tuổi già

Ta viết tên NGƯỜI

Trên quán bụi vỉa hè
Trên quán bia về khuya
Trên mông vú siêu mẫu
Trên môi má diva

Ta viết tên NGƯỜI

Trên chân dài cẳng cụt
Trên gái gọi trai vẫy
Trên xác mẹ tự thiêu
Trên tù nhân treo cổ

Ta viết tên NGƯỜI

Trên lối vào nghĩa trang
Trên đường ra phi cảng
Trên sân gôn khách sạn
Trên cổng chùa sân đình

Ta viết tên NGƯỜI

Trên tổ quốc quang vinh
Trên tượng Mác Lênin
Trên quảng trường Ba Đình
Trên lăng Hồ Chí Minh

Ta viết tên NGƯỜI

“TỰ DO CÁI CON CẶC”




  
TRONG KHI CHỜ GODOT

1.

Trưa mời thì trời mưa
sáng thỉnh thì trời nắng đúng chưa
nó hỏi tôi
ôi
cái thằng dô diên
hết chỗ kiện
tuy nhiên
mưa vẫn mưa
bay trên tầng tháp rửa
thế nhưng thế nhưng nếu mưa
không còn cục cựa
trong những buổi chiều hè xứ Huế mưa bay
thì con chuột cái bút thi nhân mít ta trong ngoài ắt sẽ hết nhảy
thôi chạy?

10 năm
một thập kỉ Tiền Vệ rồi đó em
và những buổi mai ảo mộng và những mảnh vụn ý nghĩ
và những giấc ngủ chập chờn hơi men
mười năm và gió trên đời rót vào tôi bao khổ ải
nỗi đớn đau hôm nay chở nặng hương vị những ngày mai
và biến tình yêu thành nhánh sông dài vô tận [*]

2.

Nó lại hỏi tôi
ôi
tôi cái thằng cuội gíà đứng dưới gốc đa
chờ coi bóng đá
thưa mày phải cần thêm bao nhiêu thời gian văn nghệ
5 năm 10 năm sử dụng ngôn ngữ ngổn ngang nữa để
Tiền Vệ
mới có thể khăn gói láp tốp trở về cái quê hương cũ
ngó mưa lũ
làm ướt vú
(và teo cu)
trên phố mù
của biết bao khổ chủ
để
bên em tôi bắt gặp lại trí nhớ một dòng máu
và những chuỗi tiếng cười quấn lấy những ngày
những ngày rạng rỡ những niềm vui đổi mới [*]

một ngày trở lại
rất thoải mái
không kèn không trống mà cũng chẳng gục mặt cúi đầu
cố đấm
ăn xôi hẩm
dưới cái váy chùng thâm của bà đầm
chỉ tè
không xoè
như ngày rờ tua trước đó của những ai và những ai kia!

Tôi mỉm cười liếc nhìn thằng khịa
rồi tôî chĩa
ngón trỏ lên nền trời xanh màu hy vọng về phía
cái quán bia.

[*]Trích thơ David Diop (“Auprès de toi”/“Bên em”) Nguyễn Đăng Thường chuyển ngữ, đăng trên tạp chí Trình Bầy đầu thập niên 70 tại Sài Gòn.


Nguồn: tienve.org

No comments:

Post a Comment