NGUYỄN ĐĂNG THƯỜNG - CHÂN DUNG TỰ CHỤP (MŨ) & KHÔNG TÚT / ĐÓN XUÂN CON GÀ / ĐI / GẦN CHICAGO, THUỘC ILLINOIS / MUA BÁN ẢO MỘNG - thơ


CHÂN DUNG TỰ CHỤP (MŨ) & KHÔNG TÚT

Mẹ tôi tròn.
Tôi vuông.
Mẹ tôi họ phạm.
Các con bà họ nguyễn.
Dĩ nhiên.

Cha tôi hành nghề thầy thuốc chó.
Mẹ tôi làm đầy tớ cho cả nhà.
Cha tôi được mời lên thiên đường năm ông 39.
Mẹ tôi ở lại nuôi 7 đứa con lớn nhỏ & bà phải.
Đợi 63 năm mới được gặp tai biến mạch máu não.
Rời bệnh viện về tệ xá ngày ngày bà nằm ngửa mặt.
Nhìn lên trần nhà niệm phật trông phút vĩnh viễn ra đi.
Người anh cả của tôi bỏ học ra chiến khu năm lên 18.
2 năm sau anh chết trong nhà lao thực dân ở tân an.
Tôi có 1 người chị & 1 người anh đau thần kinh.
Người anh này lớn hơn tôi 2 tuổi đã trở thành cát bụi.
Người chị này lớn hơn tôi 4 tuổi còn bịn rịn cõi đời.
Cháu chắc tôi hiện sum vầy đó đây khắp 5 châu 4 biển.
Với những nỗi niềm riêng.
Tất nhiên.

Tôi ra hải ngoại 1 năm trước khi chiếc trực thăng chót của.
Mỹ lìa mái nhà tòa đại sứ trên đại lộ norodom tên ta là thống nhất.
Tôi được chết 3 năm ở kinh thành ánh sáng trong 1 căn hầm dưới con.
Đường dốc moulin-des-prés kế 1 con đường rộng có trồng hai hàng.
Dẻ hoang.
(Dưới vòm trời paris lúc đó tử thi tôi chưa bay lượn.)
Ở saint-germain tôi thường đi ngang qua café de flore.
Nhưng không vô nhâm nhi triết lý hiện sinh vì sợ bị hiếp.
Ở rive gauche tôi không nhìn vào lỗ đít buồn nôn vì sợ thấy 1.
Ngày mai sáng tươi có muôn chim đua hót có muôn hoa đua cười.*
Tôi thuộc nhóm thơ già hải ngoại.
Tôi là một thi nhân tuổi cao tài trẻ.
Tôi làm thơ để ghi nhớ
Một dân tộc nhà thơ tự thiến.

Chúng ta chiến đấu cho một ngày mai sáng tươi / Một ngày mai tươi sáng sẽ có muôn chim đua hót / Một ngày mai tươi vui sẽ có muôn hoa đua cười / Cuộc đời nhân dân sống trong ngày mai... Ta đấu tranh vì dân / Vì dân đắp xây hòa bình / Tương lai ngày tươi sáng / [Quyết chiến?] ta hát nên lời / Sung sướng ta cao tiếng cười. (Một bài hát trong chiến khu thời chống Pháp). NĐT.

6.7.05








ĐÓN XUÂN CON GÀ

trai và gái
coi rồi đừng bắt chước làm lại trò này ở nhà nghe hông
người xướng ngôn viên đài bi bi xi 1 căn dặn
cái trò quái cái trò dị cái trò khỉ gì thì kẻ này tiếc thay hổng
còn nhớ chút chi
nhưng chắc chắn không phải là cái trò ra đường xuống phố
biểu tình ủng hộ Bush Rumfeld Condi và Mỹ

ước chi ước chi ta được là một ông Nguyễn Cao Kỳ
để trở lại quê cũ tham quan nhưng không tham nhũng vài chuyến
ăn trưa chơi golf với ngài thị trưởng thành Hồ rầm rộ
rồi trở về quê mới họp báo tuyên bố bô bô
rằng cộng đảng ta không là vịt cúm mà là gà cồ hết xẩy
ô ngộ ô hay
ôi bạo

vào cái giờ hạ san của năm con gà chả biết rồi sẽ thế nào
và ở cái phút thăng thiên của năm con khỉ dữ
dù có mua sắm bánh mứt hay không oa trữ phim dâm ai nấy thảy
chắc đều cũng đã mệt đừ
vậy kẻ di tản không buồn và rất bình an này xin chúc quí bạn
ăn ngon chơi ngốn vui nhiều trong mấy ngày tết
rồi qua năm mới cũng được dồi dào đủ thứ cái nhiều
trừ cái bợ cái nhục cái đau cái khổ cái đói cái nghèo cái tủi
cái buồn và
cái mệt

bye bye
chấm hết







ĐI
                     Je m'en vais...
                     Jean Échenoz
Tôi đi đây
Tôi đang đi
Tôi đi đâu
Tôi đâu biết nhưng tôi cứ đi
Tôi đi qua
Tôi đi lại
Tôi đi tới
Tôi đi lui
Tôi đi lên
Tôi đi xuống
Tôi đi ra
Tôi đi vào
Tôi đi đâu
Tôi đâu biết nhưng tôi cứ đi
Tôi đang đi
Tôi đi đây.

Bài này là thơ siêu hình, thơ triết lý, thơ hiện sinh, thậm chí thơ êrotic nữa, nếu bạn nghèo tưởng tượng. Thiệt mà. Vậy xin quí bạn vui lòng đừng thêm từ "ị" sau từ "đi" nhá. Đa tạ! Đa tạ! (NĐT)







GẦN CHICAGO, THUỘC ILLINOIS
(Một bài thơ cắt dán)

Tôi sẽ chẳng còn sống nếu tôi quên là tôi tồn tại. Sống, trước hết, là biết rằng mình sống. Kìa, tôi vừa đạp nát một cánh hoa trên đường đi. Tôi muốn ăn trộm những đoá mimosa ở công trường Mississippi và đốt trụi những đoá anh đào trong vịnh Lincoln. Cuốn trôi, cuốn trôi đi, con sông rộng với những bắp thịt bằng nước, bằng thép màu xám lớn dợn, dịu dàng hơn những bắp thịt ở hai cánh tay tôi...
Chính tại đường Chateaubriand tôi đã trông thấy lần đầu tiên những tia sáng của hơi nóng. Ôi, một cánh hoa ngộp thở được phóng ra từ gót giầy. Bạn đã bóp nghẹt một bông hồng, phải không Stanley? Stanley Kowalski, tôi đang nói với bạn. Bạn sẽ mệt vì câu trả lời, phải không Stanley? Phải chắc chắn là như vậy. Tôi đã kiệt lực, Stanley Kowalski đã kiệt lực như một bông hồng bị sét đánh trúng...
Đó là một cái tên hay. Buddy, nghe thật nhanh, thật dịu, thật vang...
Đó là một cái tên làm ấm lòng, Buddy, Buddy ở Libertyville
gần Chicago
thuộc Illinois...
Ghi chú của tác giả:
Bài thơ trên đây được cắt dán với các câu văn rời rạc có thể là từ một bài điểm phim của tuần báo L'Express do tôi chuyển ngữ, hoặc từ một bài phỏng vấn (Marlon Brando) do một chuyên san điện ảnh dịch và đăng vào đầu thập niên 60 ở Sài Gòn, tôi đã tìm thấy lại trong hồ sơ tư liệu cá nhân và chỉ nhớ mài mại vì đã không ghi xuất xứ.







MUA BÁN ẢO MỘNG

Hollywood là tiệm buôn lẫn nhà máy sản xuất
dây chuyền & chuyên trị
ảo mộng
nhưng luôn luôn có vài anh chị công nhân
chơi dại hay muốn chơi cha thiên hạ
đã và đang quên cái điều căn bản vừa nêu ra

Thí dụ, nếu như tui chi tiền và thì giờ
vào một buổi trưa Saigon oi ả tới một rạp xi nê
là cốt để coi mông coi vú nàng Barbarella
chứ không để ngưỡng mộ
cái bộ não tí teo nghèo chất xám của
một công nương Hồ Ly Vọng
đóng vai Hanoi Hilton

Phía đực rựa tởm thay cũng lại đang tái diễn
cái trò dô diêng rẻ tiền nhưng rất tốn đô kia
với những Meo những Gioọc và vân vân và


Ngoài cái tài diễn xuất đoạt tượng Ôx-ca
(nếu có thể lột da)
Meo ơi
em chỉ mê con cặc của anh thôi
(thúi cũng được nhưng cần phải bự)
Và Gioọc à
em chỉ si cái đít của anh thôi
(chắc là to nhưng cần phải thơm)
tim óc của quí anh
thì xin nói thiệt
em chả dám rớ

Vậy mong các anh sớm tỉnh cocaine ecstasy
mà giã từ cái trò chính chị chính anh nặng mùi
đã làm mất hết thiện chí
của tui đối với Hollywood
nhưng nó cũng đã làm tăng thêm cảm tình
của nhiều khán giả đối với Tinsel Town
(các anh đéo cần đéo tui
nhưng tui khoái đéo các anh mà)
giữa chúng ta chỉ là liên hệ của mua với bán

Đồng tiền mồ hôi của tui
cũng như đồng tiền mồ kê của các anh
thì giờ quí hay chả báu
chẳng dễ gì kiếm được mau
nên trước khi chi ta cũng tùy vào thằng đĩ
hay con điếm
có phải thế không quí vị
(tui sẽ không bao giờ quên cái cao điểm này)

Nói túm lại
Hollywood là một cái lâu đài
làm bằng những lá bài tây (Mỹ) xây trên cát
nhưng có vài ngôi sao trên vòm trời mộng ảo
đang chiêm bao mình là mặt trời của loài cụt đuôi

Vậy xin góp ý
(cái con cặc tao - fuck you, asshole
- ok, ok, i'm banh lỗ đít & waiting!)
vậy xin nói tiếp

Sao thì luôn luôn sẽ là sao
như những Gary Cooper những Clark Gable
những Humphrey Bogart những James Dean
những Bette Davis những Joan Crawford
những Rita Hayworth những Marilyn Monroe
còn mặt trời thì có thể choá loà trong vài phút
rồi sẽ bị mây che
hay bị nguyệt thực.
(sau lễ trao giải Oscar)


Nguồn: tienve.org

No comments:

Post a Comment