ĐỜI
LÍNH
Phà
ra từng lỗ một.
Chớp
mắt trái, rồi mắt phải,
Rồi
mắt trái, rồi mắt phải.
Chĩa
ngón trỏ vào thái dương,
Rồi
thở dài khi đạn nhập.
Rờ
tất cả chỗ cấm cùng một lúc:
Răng
gồ ghề, lông mày cháy, cổ chân gẫy...
Dắt
dương vật mình vào tử cung mình.
Ra
vẻ say rượu, ra vẻ Trung Hoa, ra vẻ thái giám.
Phóng
lao ra cửa sổ.
CỰU
CHIẾN BINH
Là
cựu chiến binh với ba vết thương trầm trọng, lương về hưu của tôi, thú thật,
không đến nỗi. Tuy vậy, cũng chỉ vừa để sống. Tôi chỉ dám đi chợ lúc xế chiều,
khi mà rau héo và thịt chuyển được hạ giá. Về nhà, tôi biến những món này thành
mắm, để tận hưởng mùi vị.
Tôi
nhai mỗi miếng thật chậm rãi, đầy luyến tiếc, và chỉ nuốt với một hối tiếc tràn
trề. Tôi còn biết mánh hít dấm để ợ lên và nhai lại.
Ăn
xong, tôi lên giường ván, nằm dưới chăn mỏng, và để tiết kiệm ca lô ri, thở
thật chậm. Trong khi máu lừ đừ chuyển trong mạch, tôi nhắm mắt lại, và tôi nhắm
tai lại, và không nghĩ về gì, tuy không bao giờ ngủ.
TÍCH
PHẢN ĐỘNG
Tôi
là người chồng chu đáo. Tôi mua vớ cho gia đình.
Da
đen ngăm ngăm, vợ tôi thích mặc vớ len kéo qua cặp đùi trắng ngà.
Tôi
cũng có người tình. Mỗi chiều thiên hạ thấy tôi đi tà tà, gõ gậy.
Kỷ
niệm sống động nhất, nhìn lại, là khi bọt hồng sủi từ miệng con bé tôi.
Không
phải gì cũng tốt đẹp: một buổi chiều, lính suy dinh dưỡng diễn binh vào hẻm,
đem tin mừng.
Khi
tin mừng đến bằng thơ, con két tru, đốt thơ. Khi tin mừng đến bằng email, hủy
máy.
Khi
người bạn cũ đến nhà đòi vết thương cũ, tôi bảo con trai lớn: quăng hộp đạn của
ba vào đầm sen.
Để
tiện luồn, nhiều láng diềng của tôi phóng đầu xuống nước.
Trước
giàu, nay nghèo. Một con chó nhỏ hay một con mèo đang kéo xe cho gia đình tôi.
CỬA
SỔ TÌNH YÊU
thân tặng
Trần Tiến Dũng
“Cả
lũ nó như nhau,
Cào,
bấu, nặn, béo,
Như
một bọn chết đói.”
Khi
được thấy nó, khi được móc,
Cô
nặng ký, xỉn, ứa nước mắt,
“Đã
lâu quá rồi. Chắc tao khóc.”
Lúc
9 tuổi, trơ trụi, còn nguyên,
Hắn
mua bao cao su đầu tiên,
Hàng
nhập, chất lượng cao, rất mỏng,
Có
tráng màng thạch diệt tinh trùng,
Để
chuẩn bị cho đêm đầu tiên.
Lúc
90 tuổi, sắp sửa chết, áo mưa này
Vẫn
còn nằm trong bao, còn nguyên.
Nhà
luôn cúp điện, con nhỏ e thẹn
Đợi
thằng ấy thoát y, rồi the thẽ,
“Nếu
mày không màng, tao sẽ nằm
Bên
cạnh mày nhé.”
“Mày
đã vô chưa? Chắc mày chưa vô.”
“Tao
đang lo vô. Mày chưa cảm giác?”
“Tao
không thấy gì. Sao mày không vô?”
“Mày
đừng làm vậy, tao vô không được.”
“Mày
vô đại đi! Sao mày không vô?”
“Tao
đang lo vô. Chắc tao vô rồi.”
BÁO
VÀ PHIẾN XI-MĂNG
Đừng
đọc sách đó, đọc báo này,
Thô
cứng như phiến xi-măng,
Báo
cáo lợi tức của thời tiết.
Đừng
đọc gì ngoài sách mỏng
Với
bìa rập nổi bởi khuôn mặt
Của
một bầy tôi nổi tiếng.
Đừng
dòm nhiếp ảnh mờ
Chụp
mặt trăng mờ,
Kẻo
mắt bạn mờ.
Mặt
trời chỉ là nước đái bò
Với
nhiều hàm ý hiểm hóc
Gài
cấy bởi kẻ thù.
Chùm
sao trên trời
Chỉ
là muỗi của địch
Kẹt
vào mùng.
Xưa
tôi không biết
Ai
mập ai gầy
Nếu
không đọc sách gầy.
Xưa
tôi không phân biệt được
Giữa
tôi và anh
Nếu
không cậy từng thẹo một
Trên
hai mặt xem-xem
Của
tôi và anh.
dịch từ nguyên tác
tiếng Anh, “Newspaper and Concrete Slabs,” viết ở Sài Gòn tháng 3, 1999.
MẮT
CÁ
Con
trai tôi không ăn gì ngoài mắt cá. Ở hàng cá, nếu vợ tôi muốn mua một con cá
tầm đã mất mắt, chị phải xin một đôi mắt bốc từ một con cá tra, hay thậm chí
một con lươn, để con trai tôi có mắt cá bữa ăn chiều. Ở nhà, đôi mắt được lắp
vào hốc mới.
Nếu
đứa ăn chân gà sẽ trở thành bợm nhậu, và đứa ăn cánh gà sẽ trở thành nhà thơ,
con trai tôi sẽ trở thành gì, khi nó không ăn gì ngoài mắt cá?
HÀNG
CÁ
Tổ
tiên tôi không phải tiên mà là cá,
Và
tuy tôi vẫn thở bằng mang, bơi bằng vây,
Tôi
không phân biệt được cá nào ra cá nào.
Cá
kiếm với cá mè, đối với tôi, như nhau.
Cá
rựa với cá rô, cũng như nhau.
Cá
sặt, cá sấu, cá săn sắc, như nhau.
Tôi
không biết cá mương có đầu dẹp và mắt to.
Tôi
không biết cá lúi có lưng tròn, màu đen.
Tôi
không biết cá nhụ có lưng màu tro, bụng màu trắng sữa.
Thậm
chí tôi không biết cá sơn có hình bầu dục, hai bên dẹp.
Cá
có vú hay không có vú, đối với tôi, như nhau.
Bạn
đừng cắt ngang, để tôi nói:
Cá
nhão, cá ngần, cá ngựa,
Cá
đĩ ngựa, cá thâm, cá trích,
Cá
tỉa, cá tía tôi, cá thái giám,
Cá
vô sản, cá cách mạng, cá tra.
Mẹ
hiền của tôi bán cá ở đầu xóm.
Mẹ
vớt từng con một, rồi dùng kéo để cắt:
Đuôi,
vây đít, vây hông, vây lưng,
Vây
bụng, vây ngực, rồi, rốt cuộc, đầu cá.
Nếu
mẹ chỉ đi ngược thứ tự này,
Cá
sẽ không giãy giụa từ đầu đến cuối.
TẠI
SAO TÔI PHẢI RỬA TAY MỖI NGÀY?
Độc
thân, hói đầu, người đàn ông
Phải
rửa tay mỗi lần hắn rờ ai.
Thậm
chí hắn phải rửa tay
Mỗi
lần hắn rờ hoa hay cây kiểng,
Hay
mặt dưới của bàn ăn,
Hay
mặt trên của giường.
Hắn
không thể rờ bất cứ phần nào
Của
chính cơ thể hắn, mà không phải
Rửa
tay một cách hốt hoảng, giận dữ,
Với
một loại xà bông khắc nghiệt, tàn nhẫn.
Ban
đêm, trên giường, hắn chỉa hai tay lên trời,
Rên
lên những lời sung sướng.
TRÊN
GIẤY
Từ
lăn trong miệng,
Dù
thơm đến đâu,
Cũng
không oai bằng
Từ
nằm trên giấy.
Thỏi,
thoải, thùng,
Từ
nào cũng được,
Miễn
sao
Từ
nằm trên giấy.
Giấy
trắng mực đen,
Giấy
trắng mực xanh,
Giấy
trắng mực đỏ,
Thậm
chí giấy đỏ mực vàng,
Sao
cũng được,
Miễn
sao
Từ
nằm trên giấy.
Tuy
không phải là cầu thủ nổi tiếng,
Minh
tinh tài tử hay chính khách,
Mỗi
ngày tôi dò cả trăm tờ báo
Của
cả chục ngôn ngữ, trong hy vọng
Thấy
tên mình nằm trên giấy.
Tại
sao?
Có
lẽ có một tên sát nhân hay khủng bố
Trùng
tên tôi, hay có lẽ
Tôi
đã vô tình làm một việc phi thường,
Hay
có lẽ tôi đã chết rồi mà không biết...
Như
tất cả mọi người, tên đen của tôi
Cũng
phải xứng đáng được nằm trên giấy trắng.
Bạn
cứ vuốt đi, vuốt thoải mái,
Nhưng
mực vẫn không phai.
Đó
chẳng phải là tình yêu?
THƠ
KIỂU TRUNG HOA
Âm
Vật
Dỗ
Dương
Thầm
Bủn
Ti
Khoản
Thò
Oanh
Đẽo
Định
Rắn
Hôn
Loãng
Thiện
Dung
Thiển
Bèo
Véo.
THƠ
NHI ĐỒNG
Sáng
3 đồng, chiều 1 đồng.
Sáng
1 đồng, chiều 3 đồng.
Sáng
1 vợ, chiều 2 vợ.
Sáng
còn chồng, chiều chồng chết.
Sáng
6 con, chiều 7 con.
Sáng
2 tay, chiều cụt tay.
Sáng
thấy đường, chiều đui mắt.
Sáng
mịn màng, chiều ghẻ lở.
Sáng
bù xù, chiều trụi lông.
Sáng
hoa liễu, chiều si đa.
Sáng
Cộng Hòa, chiều Việt Cộng.
Sáng
Việt Cộng, chiều vượt biên.
Sáng
ăn mày, chiều ăn cám.
Sáng
ăn cám, chiều ăn cứt.
Sáng
còn nứng, chiều đã bủng.
Sáng
còn bủng, chiều đã rữa.
Sáng
vô danh, chiều vô hình.
Sáng
mơ màng, chiều mê sảng.
Sáng
mù chữ, chiều mù chữ.
Sáng
mù chữ, chiều làm thơ.
Sáng
1 đồng, chiều sạch túi.
Nguồn: tienve.org
No comments:
Post a Comment