NGUYỄN ĐĂNG THƯỜNG - CỨ ĐỤ SỤC NHƯNG ĐÉO CẦN / GIỮA ĐÊM THÂU / GIA TÀI KHÔNG CỦA MẸ / TÍNH SỔ CÁ NHÂN CUỐI NĂM CON CỌP / NGƯỜI NÓI TIẾNG CHÓ - thơ


CỨ ĐỤ SỤC NHƯNG ĐÉO CẦN

chúa ơi củ to thời trẻ có
thể cưa dai cả đêm nhưng khi
đúng 60 chàng đã lìa đời
vì chứng ung thư một kí giả

của tờ corriere della
sera tuyên bố cái chết của chàng
cũng ghi dấu sự ra đi vĩnh
viễn của người hùng miền viễn tây

từ đây do chiến tranh việt nam
cái ác và cái thiện ắt không
còn trắng đen rõ rệt nữa đụ
má làm như là chỉ cần đổi

sang màu xám nâu đỏ xanh tím
cam vàng thì cái ác không còn
ác độc nên có thể nhớp nhúa
nham nhở nhởn nhơ tha hồ tác

động tác oai tác quái tác hại
tại nhiều nơi trên thế giới vậy
thời đụ má mày đừng có lo
cứ yên tâm mà sục sục cho

no nê cái củ mì mỗi đêm
tới sáng thức dậy xơi cam vắt
cà phê sữa tươi hay trà bánh
croissant donut đừng bận bịu

bớ điệu chung tình đéo cần thằng
mĩ rút cặc ra shoot thằng khựa
bay cao ờ khó bắn thằng cộng

ở ao sìn ờ khó bang bang





GIỮA ĐÊM THÂU

giấy đỏ buồn không thắm
mực đọng trong nghiên sầu
áo tím buồn ngẩn ngơ
khóc trong chiều gió mưa
khóc thương hình bóng xưa

giữa đêm thâu
suy gẫm văn nghệ gừng
tí chơi
tui thấy Ông Ðồ
là bài thơ cải lương nhứt
và Ngàn Thu Áo Tím
là bài ca sến nhì

(ai cũng biết
thơ, nhạc Việt
rất cải lương, rất sến
vậy thì
thi phẩm cải lương nhì
nhạc phẩm sến sệt nhứt
xin để cho chư vị
được tự do lựa chọn)

mít ướt
nhưng mít cũng lạc quan nhứt
thế giới
vì thống kê cho thấy
70% người Việt Nam tin tưởng
năm 2011
kinh tế nước nhà sẽ gia tăng
xin chύc lành và hi vọng rằng
nó sẽ không giống như trường hợp
cụ ông 73 hãm hiếp bé 7 tuổi

(một mẩu tin thời sự
chả mấy giựt gân tui đọc được
trên trang báo mạng
VietnamNet hay VnEpress
ba bốn hôm trước)





GIA TÀI KHÔNG CỦA MẸ
gởi anh Phù Chí Phát
tôi có một con cóc
xưa là công tử
nay ca cải lương

tôi có một cái rương
vất trong xó kẹt
chuột chê không ngủ

tôi có một cái hũ
để đựng tiền cắc
thay vì bỏ ống

tôi có một dòng sông
xanh như hạnh phúc
lúc đã về chiều

tôi có một cánh diều
không bao giờ bay
dù trong trí tưởng

tôi có một quê hương
trẻ già khốn khổ
gọi là thiên đường

đêm nọ nó soi gương
nhìn màu tóc bạc
cóc già bỗng hát





TÍNH SỔ CÁ NHÂN CUỐI NĂM CON CỌP

năm canh dần — hên quá — tớ chả nợ nần ai
nên khỏi phải lặn
ngoại trừ tử thần vẫn kiên nhẫn đợi ngoài sân

năm canh dần tớ có fuck có đéo vài bận
fuck you với bạn bè quốc tế
đéo đụ khi rặn thơ chó tránh mèo chê

năm canh dần tớ được nghe 1 cụm từ rất mới
tình tự chậm — phim đôi
hiền nhân quân tử mít chắc đã chồn chân mỏi gối

năm canh dần — phần lớn — tớ ngồi chơi xơi gió
ra đường hễ thấy ai bụng to và quẫy đuôi bò
bạn cứ réo tên moa

năm canh dần đúng là năm tuổi của tớ
nên cọp giấy già của sở thú sài gòn gầm gừ rất dữ
nhưng cũng biết tránh né quẹt máy với que diêm

năm canh dần vì đói meo nên tớ cố đấm ăn xôi
xôi tư bản mĩ tuy hẩm nhưng mà lại quá tuyệt vời
— thế mới lạ

năm canh dần

tớ bùi ngùi chia tay talawas
ngậm ngùi bắt tay da màu

lệ nào ai sẽ khóc ngàn sau





NGƯỜI NÓI TIẾNG CHÓ

1.

bị thúc nên xin giả nhời gấp
sáng nay Mỹ vui như con chó mập

sông Hồng vẫn xanh
như tóc nàng hãy còn xanh

tháp Rùa nghiêng ngiêng nhìn mưa
nhưng cụ Rùa thì vẫn chưa

khoẻ
cụ Ồ thì khoẻ

ru
vừa mỉm cười vừa nằm ngửa đ.

2.

tui đi trong mưa bụi vẫy vẫy con cu
chào em gái mùa thu và tìm 1 chỗ trú

mưa là tấm mền
ướt nhẹp của đêm

khiến tui nhớ tới cái hàng rào trắng
của Nhà Trắng

và thảm hoa tu líp đỏ
trên thảm cỏ

chợt nghe chó nhà ai sủa tiếng người
và người nói tiếng chó trong đêm ba mươi


Nguồn: tienve.org

No comments:

Post a Comment