NGẪU KÝ XXIII, XXV
XXIII
Ngước lên trời vào một buổi chiều, tôi thấy cái nhìn mình
đi trên một nền gạch màu vàng. Ngôi nhà mà tôi đang đi có phải là mái nhà ấy
không! Nếu mọi lúc con mắt ý thức tôi đều có thể ở trong ngôi nhà trên cao, tôi
cần gì Thiên đường để trở về vào một ngày kết thúc.
Có một tiếng nói khác gọi tôi nhìn lại màu gạch của ngôi
nhà đang treo trên đầu.
“Ông có nghĩ là phải lau nhà lại không? Màu vàng này làm
tôi khó chịu.”
“Một lúc nữa những đám mây bão sẽ đi qua. Đó là những người
khách khó tính. Tôi muốn họ nghĩ rằng họ đang ở nhà mình.”
“Tôi không muốn tiếp ai mang lại những dự báo xấu, tại sao
tôi phải đón họ bằng màu vàng bệnh hoạn ưa thích của họ?”
“Nhưng nếu từ chối sám hối và sự che chở của các ảo giác
thiêng liêng, ngôi nhà của cái nhìn chúng ta, trong sắc màu chín mê đắm của
đất, của cỏ hoang dại… thì cái ngây ngất của màu vàng khùng khùng này thật kích
thích phải không!”
“Chỉ là một màu vàng chín lố thôi mà.”
Đêm nay, từ nhà tôi bước vào khu vườn vàng lạnh, mỗi giấc
mơ tôi là một thứ trái chín lố, kể cả những trái nhỏ, rất nhỏ, luôn chạy trốn
cái nhìn dưới nách lá non. Tất cả giấc mơ là một rừng trái vàng chín lố hành hạ
tôi bằng tình yêu điên khùng quá mức, và nói với tôi:
“Ông chưa bao giờ mơ đủ cho một lần sống duy nhất!”
XXV
Trong ánh sáng, một cái lọ sứ cũ nói với tôi: “Có lúc tôi
gọi ký ức con người là phường kẻ cắp. Nơi đó như một cái kho khổng lồ chứa quá
nhiều cái đẹp. Không chỉ là gương mặt người bị nhốt, trong bóng tối ký ức có
núi, biển, nhiều làng quê, đô thị, một chiếc lá, khoảng bụi mờ, và tôi nữa, tất
cả cùng chung số phận của cái đẹp bị lấy cắp. Ký ức con người làm gì với ngần
ấy cái đẹp? Họ lấy cắp cho cảm xúc sống của họ. Nhưng rõ ràng cảm xúc chỉ là
một đứa bé bị lý trí già cỗi của họ thường xuyên bỏ rơi. Tôi thường nghe tiếng
khóc âm thầm của đứa bé đó. Đôi mắt cảm xúc của nó bị cái đẹp không phải của nó
lấp đầy đến mức mù loà, cảm xúc là một đứa bé mù, thật sự mù.”
Tôi cầm cái lọ và trả nó vào bóng tối. Tôi biết cái lọ cũ,
qua một cánh cửa khác, cũng sẽ vào kho ký ức của tôi.
Trong hành trình mù, hình ảnh, âm thanh của cái đẹp mà tôi
đánh cắp là cây gậy dẫn đường. Tôi không biết có được dẫn đường vào ký ức những
cái đẹp mà tôi bỏ rơi không. Tôi cũng không biết là tôi có gì đáng để ký ức của
cái lọ này đánh cắp không.
Nguồn: tienve.org
No comments:
Post a Comment