TRẦN TIẾN DŨNG - NGẪU KÝ XII, XV - thơ


NGẪU KÝ XII, XV

XII


Cái khăn đắp lên mặt, khăn màu sáng, màu tối, có hình ảnh hoặc không có. Trong khoảng chật hay rộng, không gian trước mặt là một cái khăn.

Mỗi ngày, màu khăn thay đổi ảo ảnh cho cơn nghiện. Ham muốn có cái nhìn ngoài cái khăn là một cơn nghiện khác. Luôn luôn có cái khăn đắp lên mặt, tôi nghe nhịp thở của mình và của người ngoài. Rồi từ từ tan rã, chìm xuống.

Nói với mình, chìm xuống là một cách thoát. Tự dối!





XV


Trên mái nhà xa lạ, tôi thấy nhịp điệu cỏ dại nghiêng ngả trong hoàng hôn. Nhịp điệu ấy cũng kéo tôi nghiêng ngả và đánh thức tôi. Tôi biết tôi sẽ sụp xuống, sụp xuống để chìm vào bóng đêm. Bóng đêm là chốn che chở suy tư, chốn dẫn dắt tôi áp sát sự sống mình vào da thịt của hình nhân siêu hình và hành vi siêu hình nào đó mà thỉnh thoảng trực giác tôi bắt gặp.

Không gì tôi dấu được người. Không gì tôi dấu được trực giác của tôi.


Nguồn: tienve.org

No comments:

Post a Comment