NGUYỄN VIỆN - ĂN NGỦ VÀ NHỮNG THỨ CÒN LẠI / KÝ TỰ Ở ĐẦU GIƯỜNG / CÁI CHẾT CỦA NHÀ THẤU THỊ / GIỮ CHÙA ĂN OẢN / MÙI / ỐM VÌ LÀM TÌNH / ĐẾN CHỖ BỨC TƯỜNG BUỔI TỐI / BỨC TƯỜNG / THẦN KIM QUY CHƯA CHẾT / KHÚC XƯƠNG - văn


ĂN NGỦ VÀ NHỮNG THỨ CÒN LẠI

1.

Valentine’s day 14 tháng 2. Hắn bước vào cơ quan, nói to: Hôm nay em nào có nhu cầu, giơ tay. Năm phụ nữ gồm ba cô gái chưa chồng và hai bà nạ dòng đồng loạt quay nhìn hắn. Mọi người xì. Trên tay hắn không có hoa hồng và chocolate. Hắn bảo hoa hồng và chocolate chỉ là hình thức. Tình yêu là phạm trù thuộc về nội dung. Hắn gồng tay biểu diễn cơ bắp. Hàng Việt Nam chất lượng cao. Em nào e thẹn thì nhắn tin vào điện thoại di động. Em nào có nhu cầu khẩn cấp thì ra quán café. Nói xong hắn quay ra.

Café sáng bên vỉa hè trước cơ quan hắn lúc nào cũng đông người. Cả hai nước Mỹ và Anh đồng loạt báo động về nguy cơ khủng bố. Một người bảo tụi nó lên giây cót chuẩn bị đánh Iraq. Văn minh nhân loại bị lập trình sai, anh nhà thơ trầm ngâm. Đồng chí nhà văn nói nhỏ vào tai hắn: Con Như này nhiều lông lắm. Đếm rồi à? Nhìn bên ngoài cũng thấy. Nó mặc hai quần làm sao thấy được. Vấn đề không phải ở chỗ nó mặc hai quần hay cởi truồng. Như đứng trước mặt hắn, hỏi anh uống café đen phải không? Đôi mắt hắn ngang tầm với chùm lông của Như. Ừ, đen.

Điện thoại di động rung trong túi quần, hắn móc ra đọc. Có ba tin nhắn:

Do tho lo.

Suc bao nhieu ma gay the?

Co gioi thi den nha ba.

Hắn mỉm cười. Một buổi sáng vui vẻ. Hắn trả lời bà C, trực văn phòng: Luc nao chong em vang nha? Trả lời cô B, đánh máy vi tính: Du de dua em toi ben. Nhắn cho cô A, thủ quĩ: Khong phai tho lo, ma cuc ky hap dan.

Đồng chí nhà văn bảo người ta hoàn toàn có khả năng tàng hình. Ông thử tưởng tượng xem, khi ấy chuyện gì sẽ xảy ra? Người ta không cần phải mặc quần áo, cũng như nhà không cần đóng cửa.

Hắn trở lại phòng làm việc. Trước hết, hắn phải đi ngang bàn bà C. Hắn gõ lên bàn bà C ba tiếng như thể hỏi: Chồng bà lúc nào vắng nhà? Qua bàn cô A, hắn nheo mắt: Không phải thế đâu. Tới chỗ cô B, hắn gõ vào bàn phím máy vi tính dấu %. Rồi hắn ngồi vào chỗ đối diện với cô E. Bà D hỏi: Hoa và chocolate dành hết cho em bán café rồi à? Vâng, thành ra chỉ còn món đặc sản dân tộc. Hắn lôi từ trong túi xách ra một nải chuối già. Xin mời các chị. Nải chuối để ngửa trên bàn hắn. Giấc mơ của các chị đấy. Thơm ngon bổ dưỡng. Bà D nói tiếp: Lấy vợ đi, để nó giải quyết cho. Hắn bảo lấy vợ mới là sai lầm.

Sao lại sai lầm? Cô E hỏi.

Lấy một người có nghĩa là phải bỏ nhiều người. Tôi thì chẳng muốn bỏ ai cả.

Điện thoại rung trong túi. Hắn móc ra đọc: Do gian dam. Cô A nhắn. Hắn nói oang oang như một chính khách, mặt hướng về cô A:

Cũng như các thiết chế khác, chế độ một vợ một chồng là hướng đi sai của nhân loại. Nền văn minh được xác lập trên quyền sở hữu là nguyên nhân của các cuộc chiến tranh.

Thế đấy. Vợ anh để người ta xài. Con anh để người ta sai. Cô E nói.

Chúa ơi, may mà nó chưa lấy vợ. Lại giọng bà D.

Hắn nhìn bà D và tin chắc rằng kiếp trước bà ta là con lợn. Con lợn chun cái mũi nhìn nải chuối, khụt khịt đi tới. Cho tớ hai quả nhé. Lỗ của con lợn thì đút hai quả cũng vừa, hắn cảm thấy một khoảng tối đầy trước mặt. Con lợn lắc hai cái mông bước ra cửa. Không khí giãn ra bằng thể tích chiếm chỗ của con lợn. Hắn lại nhìn về phía cô A, đôi mắt sếch và mái tóc cắt ngang nhuộm vàng, mặt đánh phấn trông như sáp. Đanh đá mà kín đáo như em thì phải là hậu thân của Cleopatre. Hắn nhìn thấy con rắn đang bò trên ngực nàng. Anh sẽ cứu em Cleopatre ạ. Anh sẽ đưa em ra khỏi Ai Cập. Các đồng chí Caesar và Antoine sập bẫy hết rồi. Chỉ còn anh và nải chuối đã bị bứt đi hai quả. Mùa thu và hoa cúc. Em sẽ chết ở Ai Cập để Ai Cập trở thành bất tử. Lịch sử là trò nhảm nhí, em cần phải ra đi như em đã đến. Em còn có thể đi đâu khi số phận đã đóng đinh em vào Ai Cập. Anh muốn đóng đinh em ở Việt Nam, điểm đến của thiên niên kỷ mới. Việt Nam là đâu? Đó là chỗ hơn hai ngàn năm sau em ẩn náu. Một nữ hoàng sao lại phải ẩn náu? Vì ẩn náu là cách tồn tại triệt để nhất tính hiện thực của số phận. Shakespeare có đến Việt Nam với em không? Có, Shakespeare cũng sẽ đến cùng với Bùi Giáng.

Cô A lè lưỡi liếm môi. Cleopatre cầm con rắn trên đầu vú, chúng ta cùng đến Việt Nam. Hắn đưa bàn tay lên bóp trong không khí. Sự giãn nở không đều của các túi sữa trên ngực cô A tạo ra cảm giác nhột trong gan bàn tay. Thế giới được tạo thành bởi những ước muốn thầm kín. Cleopatre duyệt qua hàng quân của Caesar mà gươm giáo của họ còn tanh mùi máu, trong lúc họ tung hô Caesar vạn tuế thì một nửa bộ ngực trần và hai cổ chân của Cleopatre hở ra ngoài váy làm cho tất cả các dương vật La Mã dựng đứng. Sự chiếm đóng của đoàn quân viễn chinh trên các thuộc địa trước hết biểu thị bằng hành động cưỡng dâm. Vú cô A phập phồng trong làn áo chật. Người Mỹ Trầm Lặng cúi xuống âm hộ cô Phượng. Cả phương Đông bị thất tiết. Hắn nhắn vào điện thoại cô A: Trua nay an com voi anh.

2.

Em thích món mắm cá thu ở quán ông nhạc sĩ, cô A nói. Ngồi ở đó hơi nóng. Không sao. Quán chật cứng. Những miếng sườn nướng bốc khói. Những mảnh eo lưng nhễ nhại. Cho hai sâm lạnh. Cho thêm trái ớt hiểm. Cô A bảo việc ông Tư đánh công ty sữa Power là thiếu khôn ngoan. Chúng ta không nên vì khách hàng này mà đánh khách hàng khác. Hắn hỏi: Em biết bọn sữa Bass chi bao nhiêu không? Biết, nhưng cho dù có nhiều hơn thì cũng không nên làm, vì nó trái với nguyên tắc của chúng ta. Không phải ông Tư không biết việc ấy. Vấn đề nó ở chỗ khác, nhưng em chẳng nên biết làm gì. Món mắm ngon không? Thử một miếng đi. Cả hai đồng chí nguyên soái Caesar và Antoine đã bóp vú Cleopatre, bây giờ tới phiên hắn. Trưa nay đừng ngủ, đi hát karaoke nhé. Được thôi. Hắn nhất định chỉ hát nhạc sến bởi cần một sự mủi lòng cho hai bàn tay. Cleopatre chưa đẻ nhưng vú đã nhão. Cô A thỉnh thoảng lại gạt tay hắn ra khi bị bóp quá đau, ngoại trừ điều ấy, cô không biểu lộ cảm xúc gì. Cô hát say sưa như thể những câu hát mới là quan trọng, cũng như Cleopatre chỉ nghĩ tới địa vị nữ hoàng Ai Cập của mình khi Caesar ngồi trên bụng. Có một cõi miền của sự trú ẩn lặng lẽ nhưng huy hoàng mà cả Cleopatre và Antoine đều muốn dấn thân khi nước sông Nil đổ vào những cánh đồng cùng với tiếng quân reo, ngựa hí. Cô A ưỡn ngực thở. Hắn bảo các Pharaon đều nằm sấp. Nhưng em không thích nằm ngửa. Tất cả các đế chế đều đã tàn lụi. Đàn ông các anh chỉ là một bọn đĩ đực. Hãy hôn chân em. Cleopatre cầm gươm đứng trên Kim Tự Tháp. Hắn bảo muốn cho lẫm liệt thì dạng chân ra. Cô A bấm chuông kêu tính tiền. Chiều nay em phải đi với ông Tư khảo sát nhà thi đấu chuẩn bị cho hội nghị khách hàng của bọn Bass. Cleopatre nói với Antoine rằng quốc khố đã trống trơn. Antoine bảo sẽ đưa quân tiến về phía Đông. Cho em theo với. Không, em phải ở lại để trở thành vĩnh cửu. Em chỉ vĩnh cửu trong tình yêu của anh. Tình yêu chỉ là hồi quang của nỗi ám ảnh hủy diệt. Không, tình yêu là nguyên ủy tồn tại. Tồn tại không có nguyên ủy. Vậy thì vĩnh cửu có ý nghĩa gì? Nó minh chứng cho sự hủy diệt. Hãy hôn em và trút tất cả sinh linh La Mã vào lồn em rồi hãy đi. Antoine chợt bật dậy, vớ lấy cây gươm đâm vào tấm màn gió, chỉ nghe một tiếng kêu nhẹ. Cây gươm đã vấy máu kẻ nghe lén lịch sử. Cũng cây gươm ấy, Antoine xẻ áo Cleopatre từ ngực xuống rồi phóng lưỡi gươm cắm phập vào trái tim bức tượng Pharaon. Sau đó tướng quân găm Cleopatre xuống giường bằng nỗi tận tuyệt của mình và ngủ thiếp đi trên cát sa mạc.

3.

Tình trạng ngộ độc thực phẩm càng lúc càng nhiều và đa dạng. Bên cạnh đó, nguy cơ về hiểm họa của sự lây nhiễm HIV/AIDS qua đường tình dục cũng được báo động ở mức toàn cầu. Hắn nói, con người có bốn cái khoái để sống thì đã có hai cái không an toàn, một cái chập chờn lo âu, một cái bồn chồn bất định. Chán thật. Ông Tư bảo:

Cậu lên phòng tôi.

Ông không biết tôi đang chán à.

Cậu thông minh mà tối dạ. Tôi sẽ giải quyết cho cậu cả bốn cái sướng ấy.

Sếp Tư ngả người ra ghế, hỏi:

Cậu hút thuốc không?

Trong làn khói thuốc thơ mộng ấy có bốn ngàn bảy trăm chất độc hại.

Tốt. Rất cụ thể. Trước hết cậu thu thập cho tôi tất cả các dữ liệu về tình trạng ngộ độc thực phẩm, tình trạng lây nhiễm HIV/AIDS, tình trạng mất ngủ trong mọi lứa tuổi và mức độ tiêu chảy ở cộng đồng. Sau đó ta bàn tiếp. Chấm hết.

Hắn quay lưng bước ra. Sếp Tư gọi giật ngược:

Khoan đã. Cầm gói thuốc.

Trở về chỗ ngồi. Hắn nói với cô E:Em qua bên Bộ Y tế xin tài liệu, cầm theo gói quà mừng ngày bà G hết kinh. Nói với cô A:Em xuất quĩ như thường lệ. Quay lại với cô E: Xong sớm báo cho anh ngay, có thưởng.

Ngày hôm sau, cô E đặt trên bàn hắn tập tài liệu photocopy. Hắn chăm chú nghiên cứu và ghi chép làm một bản tổng hợp khác.

Sau bữa cơm trưa, hắn chạy qua khu trung tâm bán băng đĩa lậu mua một bộ phim sex, mang đến chỗ gói quà nhờ gói cẩn thận rồi về đút vào ngăn kéo bàn cô E. Ngả lưng xuống ghế bố ngủ, hắn tưởng tượng cảnh cô E xem phim và thủ dâm.

Mỗi lần nghĩ tới cô E là hắn nghĩ tới Marylin Monroe. Cặp mông tròn quay chứa đựng tất cả dục vọng của thế giới và dáng đi nhún nhẩy như làm xiếc biến cái thế giới dục vọng bí ẩn thành quả bóng bay. Hai bờ môi cong như mút kem, thơ ngây và nồng nàn. Đó là sự dâm đãng hồn nhiên mà kẻ tận hưởng nó có thể được giải thoát khỏi tội tông truyền. Kennedy bảo thế giới này bị thúc ép bởi những quyền lực có tính truyền thống và những tham vọng không tưởng. Marylin Monroe lắc mông quẹt trên mặt ông ta nói: Cái thế giới chúng ta đang sống đã gọt hết cái phần cong của mông và biến mọi tư duy thành hình học phẳng. Kennedy bảo đó chính là lý do ông ta muốn đánh bom nguyên tử. Cái mông của em đã cứu vãn cả nhân loại. Hắn úp mặt vào bầu trời đỏm dáng và ngửi thấy mùi thuốc lá. Cô E bảo đôi khi cảm thấy cái mông quá nặng. Con người phải mang vác cả những cái nhìn của người khác. Hai con cá sặc sỡ bơi vào hậu môn. Hắn bảo cô E có những ý nghĩ của một thiên thần. Sự giải trí trên những hình xâm là một thẩm mỹ triết học. Nhưng hắn vẫn thích những cái mông trơn láng hơn bất kỳ một hình vẽ nào, bởi hình vẽ nó mặc định một ý nghĩa không thuộc về hắn. Uống một ngụm rượu, hắn ăn hết hai con cá trên mông cô E và giữ lại cảm xúc nguyên thủy về nỗi cô đơn của sự thèm khát tính dục. Kennedy nói với Marylin Monroe rằng, ông ta không muốn cặp mông của cô ấy trở thành công cộng trong cái nhìn của toàn thể nhân loại, mặc dù ông đã biết đến nó trước hết bởi tính công cộng trên màn ảnh.

4.

Hắn nói với ông đạo diễn truyền hình:

Khi ca sĩ hát đến câu “đừng tuyệt vọng, tôi ơi đừng tuyệt vọng…”thì ông nhớ cho chiếu cận cảnh dòng chữ và logo quảng cáo trên sàn sân khấu.

Ôkê. Sẽ đáp ứng đúng nhu cầu. Maraton giúp ăn ngon ngủ yên.

Hắn đưa chiếc phong bì đựng tiền cho ông đạo diễn và bắt tay hữu hảo tiễn ông ta tới cửa. Quay lại chỗ ngồi, hắn hỏi cô E:

Tới hôm nay được mấy tờ báo đưa tin về vụ này rồi?

Dạ, bảy tờ.

Em nhớ nhắc tụi nó đăng nhanh lên. Thiếu hai thằng Lập Trường và Tiến Công là không xong đâu.

Tụi nó hứa ngày mai đăng.

Hắn cầm tập hồ sơ lên phòng Sếp. Sếp không cần xem mà hỏi ngay:

Nguyên nhân chính của các vụ ngộ độc thực phẩm là gì?

Dư lượng thuốc trừ sâu trong rau củ.

Cậu thử đề xuất một cách kiếm ăn trong vụ này xem.

Thứ nhất, sản xuất và kinh doanh rau sạch. Thứ hai, sản xuất hoặc nhập khẩu nước rửa rau tiệt trùng.

Tốt. Cậu làm ngay cho tôi cái kế hoạch quảng cáo và tiếp thị sản phẩm nước rửa rau.

Ông định chào hàng kế hoạch này cho công ty nào?

Chúng ta sẽ tự nhập hàng qua hệ thống phân phối của bọn Bass. Cậu cũng chuẩn bị cho tôi bước phát triển mới của công ty, thiết lập một hệ thống phân phối riêng. Tôi muốn những ý tưởng của chúng ta được thực hiện từ A đến Z và áp đặt nó trên người tiêu dùng.

Hắn bước xuống và nhìn thấy bà C đang nói điện thoại. Hắn cảm thấy có điều gì đó tục tĩu như Triệu Cơ đang mân mê cái vật giống của Lao Ái. Sự liên tưởng áp đặt này hoàn toàn tình cờ và hắn thấy không cần thiết phải truy nguyên. Nhìn gương mặt đỏng đảnh của bà ta, hắn mường tượng một khuôn mặt đàn ông đĩ bợm bên kia đầu giây. Phục vụ chu đáo và tận tình. Bảo đảm sẽ thích ngay mà. Trên cả tuyệt vời. Chất lượng ngoại, giá cả nội. Triệu Cơ bảo sự thể cái bước đi lảo đảo của bà ta trên đầu dương vật Lao Ái cũng là do Lã Bất Vi tạo ra. Một nửa đàn ông ở phía trên của Lã Bất Vi cho nàng một thứ hạnh phúc mù mờ sử lịch. Một nửa đàn ông ở phía dưới của Lao Ái cho nàng một thứ khoái cảm thật thà gian lận. Hai cái phần đời khác biệt sau trước kia oái oăm thay lại chỉ kết tụ vào Tần Doanh Chính, con trai của bà. Triệu Cơ đã suốt đời phải sống với sự thiếu thốn một người đàn ông thật. Bởi thế mà dường như tất cả ở nàng luôn luôn quá độ.

Trong số những tân khách của nhà họ Lã, hắn là kẻ đến muộn.

Rít một hơi điếu cày, hắn bảo: Nhân chi sơ tính bản dâm. Sách Lã Thị Xuân Thu không ghi câu này. Bách gia chư tử chỉ bàn chuyện đại sự, không ai nhìn xuống phần nhỏ bé mà mãnh liệt của cơ thể mình. Nó khởi đầu của sự muốn. Và sự muốn làm nên thế giới.

Thực ra Lã Bất Vi biết điều này, nhưng ông ta là một con buôn. Ông ta chỉ làm những những điều gì có lợi cho chính bản thân ông.

Bà C vẫn cầm điện thoại. Nhìn về phía hắn, bà nói: Chồng tôi đi Tây nguyên một tuần lễ. Tốt. Anh sẽ cho em nếm món treo đầu dê bán thịt chó đậm đà bản sắc dân tộc.

Lã Bất Vi nói với hắn: Lịch sử vô bản tính. Nó là cái chỗ để cho người ta đặt để nhân thân của mình như một bộc lộ của cái dâm. Điều làm cho người này khác với người kia chính là khả năng bộc lộ cái dâm ấy. Khi dâng Triệu Cơ cho Doanh Tử Sở và để cho nàng gian dâm với Lao Ái, tại hạ đã đẩy lịch sử vào giữa vòng quay của cái thông dâm tập thể. Và tại hạ biết được rằng lịch sử bao giờ cũng mù quáng.

Hắn đến nhà bà C. Cánh cửa mở rộng và hắn đi thẳng xuống nhà bếp, nơi bà C đang nấu ăn, hắn ôm lấy bà ta và bảo: Thịt em không cần gia vị. Lông em cũng không cần đến nước rửa rau Good.

5.

Rửa rau bằng thuốc tím hoặc muối xưa rồi. Thời đại mới cần có những phương cách mới mà nó không nhất thiết phải hay hơn. Rửa rau bằng nước Good trở thành một thói quen mới của những bà nội trợ. Khi rửa rau bằng nước Good, người ta đã hành xử như một con người văn minh. Thời thượng là một thứ đẳng cấp. Vì thế, dù trời nóng hay trời lạnh, là đàn ông hay đàn bà, khi đi ngủ bạn hãy mặc quần áo của Véro. Véro sẽ cho bạn một giấc ngủ ngon, một cơn mộng đẹp và một niềm hy vọng tràn trề cho ngày mai. Người ta trở thành quí phái khi mặc áo ngủ của Véro, vì giá một bộ quần áo của Véro bằng một tháng lương của người tốt nghiệp đại học. Bà C nói: Em chỉ thích cởi truồng, không chỉ vì nó là cách thoải mái nhất mà nó biểu thị một ý thức độc lập trước các nhà quảng cáo và thiết kế. Hắn cười bảo: Trong thế giới chúng ta không ai có thể thực sự độc lập, cả khi chúng ta làm tình và đi ỉa. Làm sao cho sướng? Hãy đến với chúng tôi để cuộc sống bạn trở nên ý nghĩa. Dùng giấy vệ sinh của Coer bạn sẽ cảm thấy mình được hầu hạ. Ông Tư bảo khi người ta thường xuyên bị ỉa chảy hoặc táo bón thì giấy vệ sinh dù mềm đến đâu cũng không thể sạch sẽ và dễ chịu bằng dùng nước. Có đúng không? Đúng. Nước rửa đít Fresh thơm và mát tự làm khô chỉ trong vài giây. Được không? Được. Có nghĩa là chúng ta cần phải liên kết với bọn làm bồn nước thiết kế một hệ thống nước riêng phục vụ cho việc vệ sinh hậu môn. Cậu lên kế hoạch đi.

Lã Bất Vi bảo: Ảo tượng là hình thái của sự dãn nở tinh thần trên hành vi, nó mang đến những khoái cảm không giới hạn. Hắn chui vào giường Triệu Cơ và làm tình với bà C trong cảm giác của một thái thượng hoàng.

Con người vốn không có nhu cầu nhiều lắm, hãy tạo nhu cầu cho họ, ông Tư nói. Thì đây: Cho thuê phòng dưới nước. Du lịch sinh thái à? Không, làm tình sinh thái. Từ lâu con người đã để mất tính hoang dã của mình. Hãy để người ta làm tình dưới nước giữa bầy cá bơi lội hoặc trong rặng san hô. Thụ thai trong môi trường thiên nhiên, trẻ con thông minh hơn, khỏe mạnh hơn. Được đấy, bán ý tưởng này cho công ty du lịch.

Hắn nói với Lã Bất Vi: Cung tử tức của ông rất tốt. Ông sinh con đại quí, nhưng khắc phụ. Muốn giải kiếp nạn thì phải cho đi cả mẹ lẫn con. Lã Bất Vi hỏi lại: Nhưng ai là mẹ nó? Tôi có thể tính ra tuổi, nhưng thôi ông biết rồi, hỏi làm gì. Lã Bất Vi nhớ lại cái thời khắc trên tấm ván bờ hồ sen, khi tinh khí của ông bay bổng và nàng Triệu Cơ nằm dạng thả hai chân xuống nước trong một cảm giác tròng trành thì ông đã nhìn thấy cả mặt trời và mặt trăng cùng xuất hiện. Ông ta nghĩ không nơi nào an toàn hơn dưới bệ vàng. Và ông ta đã đẩy Triệu Cơ và giọt máu của mình vào chỗ ấy. Lã Bất Vi bảo lịch sử bị thúc ép bởi nỗi sợ hãi.

Không một người đàn ông nào đủ để em thỏa mãn, vì thế em cần có cảm giác của một tập thể sinh động, bà C nói. Hắn chẳng còn cách nào khác hơn là gọi tên các vĩ nhân sau mỗi cú nhấn. Churchill, Staline, De Gaul, Hitler, Roosevell, Mussolini, Tưởng Giới Thạch, Nhật Hoàng… Bà C bảo món lẩu thập cẩm của anh thật tuyệt vời. Anh còn muốn cho em nếm mùi khốc liệt của chiến tranh nhân dân nữa kia. Ừ, thế mới đầm đìa đủ đã, nhưng em mệt rồi. Mệt thì nghỉ, mai tiếp.

Triệu Cơ đu người trên cái cần cẩu của Lao Ái, nói: Thực ra, thiếp cũng không biết cuối cùng người ta sống vì cái gì? Chiếc cần cẩu của Lao Ái bật lên, Triệu Cơ văng bổng lên trời. Trong khoảng thời gian rất ngắn lộn vòng trên không của Triệu Cơ, Lã Bất Vi đã nhìn thấy vẻ đẹp kỳ ảo của xương máu quay cuồng. Và ông ta thở dài. Cùng lúc ấy, Triệu Cơ cũng đã kịp trút ra tất cả mọi đờm rãi trong người và nàng bảo thật hay ảo đều không có nghĩa gì cả. Lịch sử chỉ là sự dối trá.

6.

Ông Tư nói:

Kiếm cho tôi một chuyên gia của bộ giáo dục và một bác sĩ chuyên khoa về mắt. Nói với ông chuyên gia giáo dục viết bài về tác dụng của giấy màu trong việc học tập của học sinh.

Giấy màu giúp học sinh nhớ lâu và thêm hưng phấn trong học tập.

Chính xác. Nói với ông bác sĩ nhãn khoa xác định sự vô hại của giấy màu đối với mắt. Và yêu cầu hai ông ấy có mặt trong buổi họp báo ra mắt báo chí. Chi phí cậu đề xuất. Xong.

Hắn đi ra khỏi phòng ông Tư.

Cô B hôm nay chơi một bộ đồ đỏ loét. Hắn cười bảo: Cả người em hành kinh. Cô B cũng cười: Màu đỏ giúp nhớ lâu và thêm hưng phấn khi làm tình. Yes, anh không muốn quên em. Chiếc lồng đèn màu đỏ treo ngoài cửa, Thúy Kiều ế khách ngồi hát: Trăm năm thân phận đàn bà, ngồi trên nằm dưới cũng là mông lung. Níu nhau trong cõi lùng bùng, ngược đầu đảo lộn muôn trùng tấm thân… Mã Giám Sinh đã đi rồi. Từ Hải cũng đi rồi. Chỉ còn những thằng oắt con chưa ráo máu đầu học tập làm người trong động đĩ. Các con ơi, mẹ rã rời cả linh hồn nhưng mẹ quyết chí lập nghiệp. Mẹ sẽ là một tú bà vĩ đại nhất trong lịch sử. Các con hãy đến với mẹ, đào của mẹ trẻ đẹp, biết chiều khách. Không chỉ cầm kỳ thi họa, mà còn biết làm cách mạng. Các con sẽ được nếm mùi giông tố của nữ quyền. Màn marketing của Thúy Kiều chấm dứt khi hắn đến bên cạnh cô B lùa tay vào mái tóc nhuộm hoe vàng. How much? I don’t sell. Tình cho không biếu không, nhưng Việt kiều tính giá gấp đôi Việt cộng. Cơ chế hai giá bảo đảm cho sự công bằng xã hội. Đi không? Anh chỉ muốn bò. Thúy Kiều khuyến mãi mua một tặng hai. Cô B bảo màu đỏ mang lại sự may mắn. Hắn nói màu đen mới bạo lực. Đen và đỏ quấn vào nhau. Thúy Kiều ôm cây cột gỗ lim đã lên nước bóng rên rỉ: Trời xanh xuất huyết kinh kỳ, bể dâu mặt đất biệt ly con đường. Người đi để lại tai ương, nhân gian trống trải cái giường phiêu linh…

Từ Hải trốn mẹ nó rồi. Hắn một mình vào khách sạn.

Thúy Kiều đon đả: Anh thích đào béo hay gầy? Anh chỉ thích em thôi. Đời em tan nát rồi. Sao em vẫn bảo chữ trinh còn một chút này? Lừa đảo Kim Trọng thôi. Cũng làm gì có sông Tiền Đường với sãi Giác Duyên. Triều đình làm dữ quá em phải ra ngoại thành mở quán. Sao không rủ bạn đi đông cho vui?

Mười lăm phút sau, cô B cũng vào khách sạn.

Thúy Kiều bảo: Khách quen của mẹ, chu đáo nhé. Quay qua hắn, Thúy Kiều khoe: Dân nhẩy dù đấy, không phải chuyên nghiệp đâu. Hắn nhìn Thúy Kiều: Em có muốn cùng nhẩy dù không? Chán lắm, thằng Hồ Tôn Hiến đã từng chơi cái món đại gia đình năm thê bảy thiếp xum vầy rồi.

Cô B giục: Cởi quần áo đi. Hắn lầm bầm: Thúy Kiều ngày xưa không mặc đồ lót. Cô B nói tiếp: Em chỉ có một tiếng đồng hồ thôi đấy. Sau một tiếng em làm gì? Em có hẹn đi shopping với tụi bạn. Em có thích đồ lót không? Tất nhiên. Nền văn minh đồ lót. Nền văn minh đồ lót.Nền văn minh đồ lót. Hắn tiếp tục lầm bầm. Cô B hỏi: Anh nghĩ gì vậy? Chúng ta đang sống trong một nền văn minh phụ tùng. Rườm rà và vô ích. Nó là biểu trưng của sự thành đạt đấy bố ạ. Ừ, vì thế mà chúng ta cứ phải luôn luôn đưa ra những tiêu chuẩn mới. Cô B quăng cái quần lót xuống đất, nói: Ông Tư mua cho em đấy. Ông ấy bảo đỉnh cao của quần lót là không cần cởi vẫn bụp được. Em bảo nó cần có thêm một chức năng nữa là phòng chống AIDS. Ông Tư khen ý tưởng tốt. Ông ấy sẽ lập ra một nhóm chuyên tìm các ý tưởng mới và có ý định mời một số văn nghệ sĩ tham gia. Em sẽ điều hành nhóm ấy. Hắn nói: Anh nghĩ là em cứ xoay tua vào khách sạn sẽ có khối điều hay.

Thúy Kiều bảo: Cốt tủy của đời sống là thỏa mãn các khát vọng. Nhưng Phật lại bảo khát vọng là vô minh. Tôi đã nhìn thấy tất cả mọi đàn ông đều chui ngược vào cái lỗ mình đã chui ra. Toàn bộ cuộc sống con người rút cục lại chỉ là một quá trình chui ra chui vào. Khoái cảm của sự vô nghĩa không thể khước từ. Cả sự nhàm chán và điên loạn cũng không thể khước từ.

Nghĩ tới cái cổ vật của ông Tư được đánh bóng bởi cái quần lót của cô B, hắn đau bụng. Cô B bảo: Chiếc quần lót khi cần có thể dùng để bịt cái lỗ đít lại. Đấy cũng là một ý tưởng tốt, hắn nói nhưng tốt nhất vẫn là tháo chạy.

“Bạn không cần phải tháo chạy khi đã có X bên mình”. Một tháng sau thì câu quảng cáo này tất cả trẻ con người lớn đều thuộc.

7.

Hội nghị khách hàng của công ty Buloong giới thiệu những công cụ mới nhằm tránh thai và giải quyết các vấn đề bức xúc tình dục được công ty của ông Tư tổ chức trong một nhà thi đấu đa năng của thành phố. Ngoài các đại lý phân phối còn có đại diện các báo đài trung ương và địa phương, các quan chức ủy ban quốc gia dân số, ngành văn hóa thông tin, ngành y tế và thể dục thể thao tham dự. Phần giới thiệu khách mời vừa chấm dứt, giám đốc ngoại vụ của Buloong yêu cầu gặp ông Tư. Ông ta thắc mắc tại sao không có đại diện của ngành giáo dục và các học sinh ưu tú? Ông ta đặt câu hỏi và tự trả lời: Ông có biết khách hàng của chúng tôi là những ai không? Đó là các em học sinh, một lực lượng dân số đáng kể và tiềm năng nhất. Sản phẩm của chúng tôi không phải để cho những ông già hết xí quách, những bà già cạn nước nhờn.

Rất bình tĩnh, ông Tư trả lời: Vấn đề chính của chúng ta là doanh số. Chúng tôi đã cam kết với ngài như trong hợp đồng là doanh số sẽ tăng gấp ba lần trong vòng một năm. Và tôi nghĩ rằng chúng ta đang có một chiến lược đúng. Bọn trẻ con không có tiền và chúng cũng không được phép bén mảng tới những chỗ như thế này. Nhưng ông cứ tin tôi đi, trong cặp của bọn nhóc sẽ đầy sản phẩm của chúng ta.

Tiếng nhạc đã nổi lên át tất cả mọi thứ huyên náo khác. Một nhóm vũ công cả nam lẫn nữ xông ra sân khấu với khí thế đằng đằng. Chúng chuẩn bị giết nhau. Tiếng trống thúc quân. Tiếng phèng la giục giã. Nhóm vũ công chia làm hai phe dấm dứ vừa khoe vừa giữ của. Cao trào là một cuộc cọ xát của những cặp đùi. Đàn trống ngừng lại, chỉ còn những tiếng hậm hự Acappela của đám đông cuồng nhiệt. Giữa lúc ấy một loạt các hoa khôi hoa hậu người mẫu xuất hiện. Trên tay họ là những sản phẩm mới của Buloong và họ phân phát cho tất cả mọi người có mặt. Đèn chiếu vào giữa sân khấu, đám vũ công đã biến đi tự lúc nào, thay vào đó là ngài giám đốc ngoại vụ khả kính của Buloong. Ông Tư đích thân cầm micro đưa cho ngài giám đốc ngoại vụ.

Kính thưa quí vị, chúng tôi hân hạnh được phục vụ quí vị. Dù vui hay buồn, dù ốm đau hay khỏe mạnh, sản phẩm của chúng tôi là biện pháp tối ưu nhất mang đến cho quí vị ý nghĩa trong cuộc sống vốn dĩ bọt bèo này. Đó là những khoảnh khắc vĩnh cửu đóng dấu sự hiện hữu của chúng ta trên mặt đất mà chỉ những sản phẩm của Buloong mới có thể đem lại.

Vỗ tay.

Ông Tư chạy tới chạy lui bắt tay trao đổi với từng quan khách. Ông cũng đích thân cầm chai rượu rót mời mọi người. Rất xuất sắc, ông ta muốn khách hàng của mình thấy “Tôi, giám đốc của Mixing phục vụ quí vị”.

Theo dõi từ đầu tất cả mọi hoạt cảnh trong nhà thi đấu, Hồ Quí Ly bảo: Vai trò của các nhà chính trị đã chấm dứt.

13.3.03







KÝ TỰ Ở ĐẦU GIƯỜNG

Cô gái phọt ra từ miệng tôi sau cái hắt xì. Lý lịch tự khai của nàng thế này: Em biết chữ nhưng chữ không biết em, vì thế em có thể hát karaoke với anh mà không sợ chữ ngộ. Tôi bảo tôi cũng sợ chữ lắm, nhưng thích em nên tôi hát bằng tay. Và bàn tay tôi đã được mách bảo: Nàng là con gái của người tình cũ của tôi. Năm 1979, mẹ nàng vượt biên để nàng lại cho bà nội nuôi. Khi tôi gặp mẹ nàng, nàng mới biết bò. Tôi còn nhớ bức thư người đàn bà viết cho tôi từ một bệnh viện ở Indonesia, “em bị hiếp hai mươi mốt lần trên vịnh Thái Lan”. Người đàn bà ấy không bao giờ trở lại. Người con gái nhất định không đi, dù được mẹ bảo lãnh. Vậy thì chúng ta hãy hát lên. Tôi ôm cô gái. Chúng ta không thừa nước mắt để khóc quá khứ.
Tôi bảo em giống như thiên thần. Nàng bảo bà nội em giàu lắm, nhưng em vẫn thích đi làm. Tại sao không làm nghề khác? Nàng bảo cho em hút thuốc. Ngọn khói bay lờ lững. Em thích, nàng nói, tại sao không hôn em? Tôi lắc đầu: Anh rất muốn. Thì làm đi. Tôi lại lắc đầu. Cứ nghĩ là mẹ em cũng được. Không phải thế.
Năm 1979. Mọi người đều phải ăn bo bo, nhưng chúng tôi thì không. Thậm chí nếu muốn, chúng tôi còn có thể ăn bơ Mỹ. Nàng kiếm được tiền dễ dàng như có một kho báu ở giữa sự nghèo đói. Đó là cái khe hở dành cho những kẻ có quyền lực. Buổi trưa, tôi về nhà nàng ăn. Ăn xong, làm tình rồi đi làm tiếp. Buổi tối, tôi ngủ lại và làm những việc của đêm tối. Đôi khi kiệt sức, tôi phải trốn khỏi đêm tối. Buổi sáng, tôi đến cơ quan dạo một vòng trình diễn cho các sếp thấy cái bộ mặt rửng mỡ của mình rồi chuồn về nhà nàng ngủ bù. Tôi cũng không quên rờ má các em đồng nghiệp trẻ và tặng phần tiêu chuẩn bao cao su cho các bạn trai.
Ngày 16.3.2004. Thôi uống đi. Tôi cầm ly bia đưa cho cô gái. Cưa đôi nhé, cô gái nói. OK. Đừng nói chuyện mẹ em. Nhất trí. Cô gái lại đốt thuốc. Tôi hỏi: Em chơi ma túy? Chút đỉnh.
Năm 1979. Nàng đã bước xuống từ trên mái nhà. Và đạp trên đầu tôi, nói: Anh phải chiều em cho đến lúc em đi khỏi anh. Từ dưới nhìn lên, tôi thấy nàng tràn ngập ánh sáng. Làn da mỏng hồng lên như màu mận, hai đùi tròn và mịn. Hai tay tôi vuốt ve cổ chân nàng. Bàn chân nàng di chuyển trên người tôi.
Ngày 16.3.2004. Em có biết cái phần sa đọa nhất của con người không? Biết, cái lỗ mồm. Thế thì uống hoan hô cái lỗ mồm.
Năm 1979. Nàng bắt tôi há mồm ra rồi lùa tất cả nàng vào đó, bắt đầu từ cái lưỡi mang theo những ngôn từ của con cá mắc cạn. Cho đến khi ngón chân út của nàng chỉ còn một đụn xương nhỏ, tôi bảo con người ta no bụng đói con mắt. Thế là nàng lại xòe ra như một con công. Diêm dúa và hân hoan. Nàng múa bằng hai mông.
Ngày 16.3.2004. Em có biết cái phần trinh bạch nhất của con người không? Biết, cái lỗ rốn. Thế thì uống phân ưu cái lỗ rốn.
Năm 1979. Kẹp hai tay vào trong đùi, nàng nằm co rút như con cuốn chiếu, chịu đựng cơn động cỡn bất chợt. Tôi bảo tôi không thể vào vai người khác. Nàng không bao giờ nhắc đến người đàn ông là bố đứa bé.
Ngày 16.3.2004. Em hơi mệt, cô gái nói, hôm nay em ngồi bàn ba lần, bị một lần có ông không biết uống, em phải gánh. Khách thích gọi em, phải không? Tại em biết chiều. Em cần tiền để hút? Cô gái gật đầu. Sao anh đi một mình? Tại vì anh đi không để vui.
Năm 1979. Mỗi lần đạt tới cảm giác sướng nhất, bao giờ nàng cũng đẩy tôi ra. Run rẩy một mình. Tận hưởng và hối lỗi. Xa cách và khó hiểu. Nàng ích kỷ vùi đầu vào đống gối và đôi khi nàng khóc.
Ngày 16.3.2004. Không để vui thì để làm gì? Chỉ để thấy con người đơn độc. Anh nói năng kỳ quá hà. Hà quá kỳ năng nói? Em muốn đi toa-lét. Anh muốn đi theo em. Thôi, anh ngồi đó đi, chờ em.
Năm 1979. Nàng bảo, em mơ thấy toàn nước. Nước tràn qua em, tràn vào em, rồi cuối cùng em tan thành nước. Thế rồi em thấy em bay lên. Chúa bảo: Xuống. Em biến thành cơn mưa. Nước mưa chui vào ống cống. Trong ống cống, em nhìn thấy tất cả mọi người quen biết. Không hiểu sao một cảm giác kinh hoàng tối tăm bỗng phủ ụp xuống, em mù mắt.
Ngày 16.3.2004. Doãi người trên ghế, tôi thực sự cảm thấy thèm một điếu thuốc. Thèm một an nghỉ. Sự trống trải giống như một cánh buồm rũ, tôi há mồm ngáp. Một đàn ruồi bay ra. Tiếng vỗ cánh của chúng có mùi tanh và mùi tanh có âm thanh của hai mép cửa mình xao động. Cô gái quay trở lại, miệng cười tươi tỉnh. Níu tay cô gái đứng dậy, đi vào toa-lét, tôi không thể không nhìn vào bàn cầu, chỗ cô gái vừa tụt quần ngồi xuống. Tôi đái chồng lên lớp nước vàng ong của bia của mọi nỗi niềm vớ vẩn. Tôi cũng đái lên người cô gái. Đái vào cơn co giật chuyển mình của thế giới. Đái vào nỗi trầm thống mơ hồ dưới lớp da trơn. Đái vào mọi ám thị. Đái vào sự khổ dâm của chín phần mười nhân loại dúm dó.
Năm 1976. Tất cả chuông nhà thờ, nhà chùa đều rền rĩ vang lên giờ báo tử. Chúa sẽ ra tay uy quyền cho người giàu có trở về tay không và đưa người hèn mọn lên. Nhưng trước khi Chúa kịp ra tay, nàng đã giúp gia đình chồng tẩu tán toàn bộ tài sản đến những người họ hàng nghèo khó. Ban cải tạo công thương nghiệp cho cậy tủ, đào bới nền nhà và moi móc tất cả mọi ngõ ngách nhà chồng nàng chỉ để thấy một nỗi ai oán. Toàn bộ hàng hóa gửi gấm họ hàng sau đợt cải tạo ấy không ai trả lại. Họ bảo nếu họ không lấy thì nhà nước cũng lấy mất. Cuộc cách mạng vô sản thiếu phần chuyên chính này được nàng hoàn chỉnh đoạn kết. Đến từng nhà mà trước đây gia đình đã nhờ cất giấu tài sản, nàng điều đình: Các bác đều biết đấy là mồ hôi nước mắt của gia đình tôi. Để đền ơn các bác đã tiếp tay cho tư sản mại bản thoát khỏi sự trừng phạt của nhân dân (tội này cũng dễ bị bắt đi cải tạo lắm), tôi đề nghị các bác cho mua lại với giá vốn. nếu bác nào không đồng ý, tôi nhờ công an giải quyết giùm. Sòng phẳng kiểu giang hồ, nàng thu hồi được toàn bộ số hàng hóa đã gửi và bán đi với số lời gấp hai mươi lần. Sự biết ơn của gia đình chồng đã cho phép nàng tự do đi lại với tôi, đồng thời tìm kiếm mọi cơ hội để nàng vượt biên cho khuất mắt.
Ngày 16.3.2004. Cô gái nằm nhắm mắt. Tôi hỏi: Em say à? Không. Nàng ngồi dậy. Nào uống tiếp. Em cần phải uống cho lũ chúng nó làm giàu. Anh có giàu không? Anh bo em bao nhiêu? Muốn gì em cũng chiều.
Năm 1979. Nàng nói: Em muốn đi xem phim. Chúng tôi vào REX B. Phim Ba Lan. Gái Đông Âu đẹp hơn Tây Âu. Tôi luồn tay vào trong áo nàng, mân mê bầu vú. Nàng bảo âu yếm nhau nơi công cộng cũng thú vị. Tôi nói: Suốt thời đi học, anh vẫn ao ước được dẫn gái vào rạp bóp vú.
Ngày 16.3.2004. Má mì gõ cửa bước vào. Cô gái rót bia. Mời anh, má mì cầm ly, chào mừng Trung Quốc đưa người vào vũ trụ. Chúc mừng em hết kinh. Tin thời sự cuối ngày cho biết ông Arafat đau bụng. Hàng ngàn người biểu tình chống chuyến thăm Philippines của tổng thống Mỹ. Tôi xoa mông má mì, nhớ mùi da nồng của người đàn bà hơn hai mươi năm trước.
Năm 1980. Chiều mai em xuống Vũng Tàu, nàng nói. Anh đưa em đi. Thôi, coi chừng đi tù oan. Nàng kể: Người ta dẫn em đến một căn nhà trong xóm. Ở đó, đã có bốn năm người cùng chờ vượt biên như em. Đến chập tối thì căn nhà đông nghẹt. Con đường đi ra chỗ tàu phải qua một cánh đồng. Bất ngờ một ngọn đèn pha từ trong xóm quét trên bờ ruộng. Người dẫn đường hô nằm xuống. Ngọn đèn quét đi quét lại một lúc lâu rồi tắt hẳn. Khi em đứng dậy thì không còn ai. Em lủi thủi lần mò quay lại trong xóm. Không dám gõ cửa nhà ai. Em ngủ ngồi suốt đêm ngoài sân nhà người ta chờ sáng đón xe về lại Sài Gòn. Gần mười lần như thế, chưa bao giờ nhìn thấy tàu bè. Một lần khác, cũng ở Vũng Tàu, khi mọi người đang tụ tập trong nhà chuẩn bị xuống bến thì du kích xuất hiện ngay cửa. Họ hô đứng im. Một người nào đó đã nhảy ra ôm anh du kích. Tiếng đạn nổ, mọi người bỏ chạy. Đêm đó, em ngâm nước dưới ruộng tới khi chuông nhà thờ đổ lễ sáng. Còn có một lần ngay tại con kinh bên quận tám. Gã chủ đò bảo em ẩn vào trong cái lu đựng nước ngọt. Cảm thấy điều ấy ngu xuẩn, em không vào, nhất định ngồi ngoài. Khi chiếc ghe tách bến, không biết vì lý do gì, nó lật nghiêng. Tất cả những người chui vào trong lu đều chết. Tôi hỏi: Em vẫn chưa sợ à? Nàng bảo có nhiều điều còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Ngày 16.3.2004. Má mì nói: Em mời anh một món nhé. Tôi vẫn xoa mông má mì. Thực đơn của ngày là một cơn mưa. Cô gái bên tay trái nép sát vào tôi. Chàng thanh niên chạy bàn gõ cửa thò đầu vào nói: Liên có điện thoại. Cô gái xin lỗi đứng dậy. Tôi nói với má mì: Cứ để nó chạy sô.
Năm 1980. Anh tìm mua giùm em khẩu M 79 được không? Em sử dụng à? Không, chủ tàu. Chủ tàu thì để nó lo. Em muốn có một khẩu Colt 45 hoặc K 54. Anh nghĩ nó chỉ rắc rối và nguy hiểm hơn. Em không muốn bọn cướp biển sờ vào em.
Ngày 16.3.2004. Tôi chui vào một phòng ngủ có rất nhiều chữ viết trên đầu giường và những hình vẽ bộ phận sinh dục. Cô gái nói: Anh có thể viết hoặc vẽ bất cứ cái gì cũng được. Mỗi người ngủ với em đều làm thế à? Dạ. Nàng đưa cho tôi cây bút. Tôi viết: Khoan cắt bêtông, phone 08.8888888.
Bốn mươi phần trăm người dân không được dùng nước sạch. Ba phần tư nhân loại sống dưới mức nghèo khổ. Đồng chí Elsin hỏi ý kiến Mỹ trước khi bắn vào tòa nhà quốc hội Liên bang Xô viết. Gấu bị săn bắt bất hợp pháp. Triều cường ở thành phố Hồ Chí Minh làm nhiều con phố ngập lụt. Cơn bão mặt trời làm thông tin nghẽn mạch. Cô gái bảo em sẽ lấy chồng. Tú bà đốt phong long trước cửa. Cuốn tiểu thuyết bị tịch thu. Cô gái viết tôi đứng dạng chân dưới gốc cây xù xì để cho gã trai đâm vào đáy tử cung nước bắn ra tung tóe ướt cả đùi mở mắt nhìn khuôn mặt con đực rồi tôi lạnh lùng thả váy xuống. Cơn cớ chịu chơi cuối mùa hiu quạnh, tôi hỏi chơi tiếp nhé? Cô gái nói anh đọc văn chương thế à? Không đọc thế thì đọc thế lào? Triết lý cũng là để hành động. Văn chương cũng là để đồng hành. Bọn ấm ớ bảo văn chương là cuộc chơi. Thế thì chúng mày có dám chơi tới bến không? Tôi hỏi cô gái trời sáng chưa? Cứ ngủ thì trời sẽ không bao giờ sáng, cô gái nói. Vậy thì ngủ. Hãy trùm cho anh cái chăn. Thế giới trong chăn con sâu ủ dột, con cua lột vỏ.
Em đã đi rồi ư? Nếu như anh mua cho em khẩu súng thì em có bị hiếp không? Trên thuyền, bọn đàn ông run bần bật, nàng kể trong thư cho tôi, bọn cướp biển run một chi giữa, còn bọn đồng hội đồng thuyền thì cả tứ chi đều run. Đã có lúc em ưỡn người lên cho tất cả đàn ông được thấy. Có thể là em đã hạ nhục mọi người khi mọi người để em bị hạ nhục. Cũng có thể là em đã hạ nhục chính em.
Tồn tại là cứu cánh cho cái gì? Con sâu vẫn ủ dột, nàng bảo, anh là đồ vất đi. Tưởng là đồi trụy, hóa ra phản động. Nàng cười nắc nẻ với ý nghĩ của mình và đắp thêm cho tôi một cái chăn nữa. Như thế là tôi đã nằm trong mộ huyệt, trước khi có thể tự quyết định về sự tồn tại của mình. Ba mươi năm trước, tôi đã khổ sở vì ông Heidegger hiện tồn tính thể, bây giờ lại vẫn ông Heidegger tính thể hiện tồn. Tôi vất quyển sách vào sọt rác, úp mặt vào cô gái. Cô gái hỏi thế này là triết học hay phi triết học? Tôi bảo bất khả luận. Anh buồn cười thật, nàng vò đầu tôi. Tôi cảm thấy mình vô nghĩa và muốn chui vào nàng. Những lúc như thế này, nàng nói, em mới thật là em. Có thật sự một niềm an ủi không, tôi không biết, nhưng nó đã là một hành động, ít ra khải thị tôi về tông truyền án lệ. Bọn cưỡng dâm tập thể bảo, trên ngọn cờ đầu độc quyền đổi mới văn chương không có chỗ cho chúng mày. Đừng tưởng bở. Thưa các bác, nhà em không dám giành chỗ của các bác, nhà em vẫn đang trùm chăn để khóc thương cho Argentina – Madonna buồn nôn trên sự trinh tiết của Á Căn Đình phiên âm Hán tự.
Tôi trốn chạy khỏi cô gái. Trốn chạy trú xứ.
Người đàn bà năm xưa viết: Có thể anh ngạc nhiên khi nhận được thư em. Có thể anh nghĩ rằng em đã quên mọi sự. Thật ra, em chẳng thể quên điều gì, cũng như đã chẳng thể quên anh. Cuộc sống giống như một bản án mà kẻ tuyên án không ai khác hơn là chính ta. Những trải nghiệm thật sự không mang đến một điều gì khác ngoài sự hồi cố. Mọi việc chúng ta đã làm, mọi khoảnh khắc chúng ta đã sống đều quí giá. Em có một đứa con như anh đã biết, lúc nó bé tí, cũng như lúc nó là một cô gái. Em cũng biết anh đã từng ngủ với nó. Và em tin rằng anh yêu quí nó. Hiện bây giờ nó đang ở trong trại cai nghiện. Nó cần anh. Em biết chắc thế. Anh hãy đến với nó, như một người cha, và quan trọng hơn, như một người tình. Anh và nó là phần em lưu lạc. Em không thể làm gì tốt hơn được cho anh và cho nó, bởi em là người đã chết. Em đùm bọc anh và con trong linh hồn em.

Trích tiểu thuyết Trước ngày Chúa lại đến (chưa xuất bản)







CÁI CHẾT CỦA NHÀ THẤU THỊ

Cây sung nghiêng vòm lá xuống mặt ao làm tối một khoảng trời. Những đám mây bay ngang khoảng tối ấy đều mất hút. Tôi nghe thấy tiếng những cành tre cọ quẹt vào nhau ken két sắc buốt. Lá tre rụng nhiều đủ đun được vài ấm nước. Tôi cũng nhìn thấy những đọt măng đang nhú lên khỏi mặt đất khô. Măng luộc chấm mắm tôm vẫn là món tôi thích nhất. Vào mùa mưa, tôi lang thang trong rừng đào măng mà không phải mất công sức gì lắm. Tôi luôn nhìn thấy trước chỗ tôi cần phải đến. Thật ra tôi hoàn toàn không bận tâm đến miếng cơm manh áo, nhưng tôi vẫn làm những điều mà tôi nghĩ mình nên làm.

Ở gần miếu thổ thần có một cô gái lỡ thì. Cô bảo thổ thần vẫn chăm sóc cô. Thổ thần còn cho cô tiền để khói hương đền miếu. Đêm nào thổ thần cũng đến và làm tình với cô tới sáng. Cô bảo thổ thần không biết mệt. Đời cô sướng hơn đĩ. Có người không tin điều cô nói, rình xem suốt một năm. Quả thật đêm nào thổ thần cũng đến với cô. Mỗi đêm thổ thần đeo một mặt nạ. Cái người rình xem cô làm gì mỗi đêm ấy được đúng một năm thì chết.

Không phải người rình cô đã biết hết mọi chuyện. Người trở nên thông tuệ chính là cô. Mỗi một mặt nạ của thổ thần cho cô biết một bí ẩn. Mỗi một cách làm tình cho cô hiểu một số phận. Cô bảo còn mỗi một bí ẩn cô chưa biết là tôi.

Thật ra, tôi chưa bao giờ là tôi. Từ khi chứng kiến Mạc Đăng Dung cởi áo rồi tự trói nộp mình cho quân Tàu ở cửa Nam Quan, cúi dâng sổ điền thổ và sổ dân đinh để mưu cầu sự sống, tôi ghê tởm bọn làm chính trị.

Lần Trịnh Kiểm cho người tâm phúc đến tìm để hỏi về cách ứng xử với nhà Lê đã đặt tôi vào tình huống khó. Lời khuyên nào của tôi cũng là sai lầm. Mỗi lần nhìn xuống khoảng tối của bóng cây sung dưới ao, tôi lại nhìn thấy cảnh con người chém giết nhau. Toàn thân tôi bủn rủn, tất cả nước trong người thoát ra. Cũng như sau này, khi Bảo Đại hỏi tôi phải làm cách nào để giành lại chính quyền, tôi biết nói gì cũng sai lầm. Mỗi lần nhìn xuống ao, chỉ thấy ao đầy máu, tôi nôn oẹ ra cả cứt.

Tôi ăn ngó sen luộc, hột sen rang cho dễ ngủ. Nhưng cả trong giấc ngủ, tôi cũng không yên bình. Tôi nhìn thấy những xác chết trôi lều phều trong không gian, mỗi khi nhắm mắt.

Quốc Chúa Nguyễn Phúc Chu sống vỏn vẹn năm mươi mốt năm đã làm nên kỳ tích đẻ được một trăm bốn mươi sáu người con. Thật đáng mặt anh hào. Tôi sống đơn độc dưới mái rơm, thủ dâm tất cả đàn bà trong thiên hạ không cần có con, sướng cũng không kém, tinh trùng bay dật dờ chật ba ngàn thế giới. Nhưng tôi không bao giờ đến gần miếu thổ thần, mặc dù cô gái lỡ thì bảo sẵn sàng cho không. Tôi biết rằng, sự trinh bạch của mình là một sứ mệnh. Ngày Nguyễn Huệ ra Thăng Long lần thứ nhất cũng cho người đến Hải Dương hỏi tôi về cách thu phục sĩ phu Bắc Hà. Tình thế nào của tôi cũng khó. Cứ giết Nguyễn Hữu Chỉnh để tỏ rõ oai hùm. Hai trăm năm sau, tôi vẫn thấy mắt Hữu Chỉnh trợn ngược trên ngọn sào ở chợ Cửa Nam.

Cô gái lỡ thì bảo “nếu anh muốn có con, tôi sẽ giúp anh phá kỷ lục của Quốc Chúa Nguyễn Phúc Chu. Chỉ cần hai lần đẻ, tôi sẽ cho anh hai trăm đứa con, vượt chỉ tiêu của Âu Cơ quốc mẫu”. Mỗi lần mở mắt, tôi lại nhìn thấy từng đoàn từng lũ trẻ con bị gậy như các ông lão cong người lang thang trên các phố xin ăn. Mặt mũi chúng vừa ngơ ngáo vừa gian manh. Xin cúi đầu lạy tạ mẹ hiền, con chỉ muốn yên thân tắm ao mùa hè, ăn dưa giá mùa đông.

Tôi hốt lá tre khô vào bếp, nhóm lửa. Khói bốc mù mịt. Tôi thổi cho lửa cháy, rồi hơ hai bàn tay. Ấm nước lá vối reo vui trong sớm mai. Rít một hơi điếu cày, lòng tôi ngây ngất. Tôi thật sự ước ao không nhìn thấy bất cứ điều gì, ngoài chính cõi lòng tôi. Đúng lúc ấy, tôi nghe thấy tiếng người nhộn nhạo ở sân trước. Chẳng nhìn tôi cũng biết đám con cháu nhà hậu Lê. Chúng lễ mễ bưng một mâm xôi, một mâm gà trống thiến và dắt theo hai con dê nhỏ gọi là lễ thày. Tôi hỏi: “Các người muốn biến mỗ thành thằng chăn dê à?”. “Dạ, không dám. Dê để thày bầu bạn, lúc nào thày chán bạn thì cứ thịt”. “Các người muốn gì?”. “Dạ, chúng con muốn dẹp nhà Mạc, giết họ Trịnh”. “Chuyện của các người sao lại hỏi mỗ?”. “Thày đã chỉ vẽ cho Trịnh Kiểm, mở đường cho Nguyễn Hoàng, thì thày cũng nên thương xót tới vận mệnh của nhà Lê chứ”. Tôi ngửa mặt nhìn trời bảo: “Đám mây mang bão tới rồi”.

Cô gái lỡ thì đứng nhìn hai con dê con đang kêu be be bảo “em với anh cùng đi chăn dê chắc là vui lắm nhỉ”. Tiếng cười của cô nghe như tiếng của một con nào đó tôi chưa biết, nhưng chắc chắn không phải tiếng con người. Mãi đến khi bọn Tây thực dân thọc tiết con gái An Nam, tôi mới biết đó tiếng của con đĩ ngựa. Tôi hỏi thổ thần hôm nay vui hay buồn. Cô nói, thổ thần không vui không buồn, nhưng thổ thần khóc cười bất chợt.

Người ta đồn rằng ở miếu thổ thần có ma. Bọn trẻ con không dám bén mảng. Nhưng những người đàn ông lớn tuổi rất thích đi xem ma. Họ nói ma kỳ dị lắm. Vú ma to, vòng tay một người đàn ông chỉ ôm được một vú. Mông ma lớn, ba người đàn ông ôm mới xuể. Bởi thế ma hay khoe mông khoe vú. Người đàn ông nào đi xem ma về mặt mũi cũng xanh rớt.

Cô gái hỏi: “Anh thấy em còn nước nôi không?”. Tôi nói: “Đủ làm thủy lợi cho cả nước Nam”. Cô gái lại hỏi: “Sao buổi tối anh không đi xem ma?”. Tôi nói: “Tôi vẫn nhìn thấy ma ở nhà”. “Ma của anh vú có to mông có nở không?”. Tôi cười: “Cũng bằng cô”.

Người của nhà họ Lê lại đến, bảo: “Thày đã ăn xôi gà, uống sữa dê của nhà Lê, sao thày không phục vụ nhà Lê?”. Tôi nói nhà Lê không làm ra xôi gà và sữa dê, rồi bỏ mặc họ xuống bếp rít một hơi thuốc lào. Trong khói thuốc tôi nhìn thấy ruột gan con người treo trên cây, mùi thối làm tất cả các loài chim bay ngang sã cánh. Tôi cũng nhìn thấy xác người chồng chất từ thế hệ này sang thế hệ kia thành những tượng đài.

Trong lúc người nhà họ Lê vẫn còn nấn ná trước miếu thổ thần, hậu duệ của Quang Trung xộc vào bếp lôi tôi lên nhà trên rồi sấp mình xuống lạy như tế sao: “Nếu thày là người yêu nước, thày phải giúp chúng tôi đòi lại Quảng Đông, Quảng Tây, Vân Nam”. Tôi ngửa mặt than giời. Con bị sa bẫy. Logic học của mệnh đề này đã khép con vào tội phản bội tổ quốc. Lê Chiêu Thống hoàng thượng ơi, hạ thần có passport rồi, hoàng thượng xin cho hạ thần cái visa vào Yên Kinh được không?

Cô gái nói nếu anh đi Yên Kinh thì cho em theo với. Tôi bảo đừng theo anh đi Yên Kinh làm gì, nên đi Đài Loan thì hơn. Tại sao thế? Em sẽ thành tổ mẫu, người tiên phong, kẻ đi trước thời đại, là tienve, là talawas của gái nước Nam cho đàn ông Đài Loan ngửi mùi đặc sản mắm tôm mắm ruốc mắm nêm nghìn vàng giá ngọc của em.

Cô gái cất tiếng cười đã trở nên quen thuộc với tôi. Em lấy chồng rồi anh tiếc lắm không? Tôi trèo lên cây bưởi (đầy gai) hái hoa, bước vào vườn cà hái nụ, bảo anh chỉ tiếc Việt Nam chưa có bom hạt nhân.

Từ ngày cô gái đi lấy chồng Đài Loan, miếu thổ thần không còn ai hương khói, nhưng làng quê đã được xóa đói giảm nghèo. Các cụ tiên chỉ bàn với nhau nên quyên góp để xây lại miếu thổ thần cho ngang với tầm vóc của đất nước anh hùng. Việc bàn bạc của các cụ kéo dài qua ba mươi thế hệ vẫn chưa ngã ngũ vì không nhất trí được một số vấn đề sau:

Một, người bảo thổ thần giống Trương Phi, người lại bảo giống Quan Công mới phải. Người khác bảo thổ thần chính là ông địa phưỡn bụng cầu tài. Chỉ có một ý kiến hay nhất là bảo thổ thần giống Nguyễn Viện, nhưng không ai tin.

Hai, kinh phí nên lấy nguồn vốn ODA hay bắt toàn dân mua trái phiếu? Người bảo nên lấy kinh phí từ ODA vì việc trả nợ này đã có con cháu đời sau lo. Nhưng có người lại nói việc xây miếu thổ thần là danh dự làng xã, không thể nhờ ngoại bang. Người bảo vệ ý kiến lấy tiền ODA hỏi lại, nếu bắt toàn dân mua trái phiếu thì rồi lấy tiền đâu trả lại nhân dân? Tóm lại, không có tiền thì chẳng làm được gì cả.

Chuyện các cụ không đến đâu, nhưng phần tôi vì danh tiếng lừng lẫy, khắp nơi người ta tìm đến thôn Đồng Xá, Hải Dương xin đoán giải vận hạn và bày mưu tính kế tương lai, rất phiền phức. Người hỏi việc bị giật nợ có đòi được không. Người hỏi bị chồng bỏ thì làm thế nào. Người hỏi cách thăng quan tiến chức. Kẻ hỏi ngày giờ khai trương cửa hàng. Thậm chí còn có người muốn xin con cầu tự. Riêng các quan đại thần muốn sửa sang quốc sự cũng như những chuyện thanh toán lẫn nhau thì tránh mặt cho vợ đến thỉnh thị. Trong tất cả những việc như thế, tôi chỉ bảo mỗi ngày rửa mặt hai mươi bốn lần, soi gương bốn mươi tám lần sẽ tìm ra giải pháp.

Thật ra, vấn đề của tôi không phải ở chỗ bị làm phiền suốt ngày này tháng nọ, mà ở chính những gì tôi đã nhìn thấy. Tôi thật sự sợ hãi vì những điều con người làm cho nhau. Nhưng kinh khủng hơn hết là tôi đã nhìn thấy con người biến dạng thành một loại súc vật nửa chó nửa heo. Đấy là lý do tôi nghĩ mình cần phải chết.

6.9.2004

Nguồn: tienve.org







GIỮ CHÙA ĂN OẢN

Tục truyền rằng Trịnh Kiểm đã lưỡng lự muốn tự xưng làm vua, nhưng còn chưa dám định hẳn bề nào, các quan cũng không ai biết làm thế nào cho phải. Sau Trịnh Kiểm cho người đi lẻn ra Hải Dương hỏi ông Nguyễn Bỉnh Khiêm, tức là Trạng Trình, xem nên làm thế nào.

Ông Nguyễn Bỉnh Khiêm không nói gì cả, chỉ ngảnh lại bảo đầy tớ rằng: “Năm nay mất mùa, thóc giống không tốt, chúng mày nên tìm giống cũ mà gieo mạ.” Nói rồi lại sai đầy tớ ra bảo tiểu quét dọn chùa và đốt hương, để ông ra chơi chùa, rồi bảo tiểu rằng: “Giữ chùa thờ Phật thì ăn oản.”

Sứ giả về kể lại cho Trịnh Kiểm nghe. Trịnh Kiểm hiểu ý, mới cho người đi tìm con cháu họ Lê. Sau tìm được người cháu huyền tôn ông Lê Trừ, là anh vua Thái Tổ, tên là Duy Bang, ở làng Bố Vệ, huyện Đông Sơn, rước về lập lên làm vua.

(Theo Việt Nam Sử Lược của Trần Trọng Kim. NXB Văn Hóa Thông Tin.1999)

Chuông điện thoại reo. Sơn móc trong túi quần ra alô.

- Anh Ba đây.

- Dạ, anh Ba gọi em có chuyện gì ạ?

- Chẳng có chuyện gì cả. Mày đến đây chơi với bọn anh được không?

- Ở đâu ạ?

- Quán Men Sứ.

- Vâng, em đến ngay.

Sơn đút điện thoại lại vào trong túi, chửi địt mẹ các anh. Xem lại ví tiền rồi hắn lững thững dắt xe ra cổng.

Trong quán Men Sứ, anh Ba phó chủ tịch, anh Tư địa chính, anh Năm thuế vụ, anh Sáu môi trường đang hát karaoke. Bốn anh nhưng có tám miệng uống, không kể má mì. Sơn xởi lởi:

- Các anh vui mà quên thằng em nhé.

Một người nhái giọng nữ:

- Hổng dám quên đâu.

Sơn chửi thầm địt mẹ thằng lại cái.

Họ cười vang.

- Nào ngồi xuống đây.

Sơn ghé đít xuống bên cạnh anh Ba, tán:

- Ngồi gần anh Ba thì em lu mờ mất.

Cô gái của anh Ba vẫn đang hát. Một người đi với một người... Anh Ba một tay bóp vú chị Ba một tay cầm ly nói:

- Không, mày là ngôi sao sáng nhất tỉnh nhà.

Má Mì vào hỏi Sơn:

- Hôm nay đại gia muốn ngồi với ai?

- Đại gia cái mả mẹ em. Anh chỉ muốn ngồi với em thôi.

Má Mì ngồi lên đùi Sơn:

- Hư nào. Để cho các em nó sống.

Chờ cho Sơn uống vài chai xong anh Ba bảo phải về có việc. Sơn nói:

- Về chi vội. Chị Ba đưa anh Ba lên phòng đi.

- Bữa nay mệt, dành khi khác. Anh Ba từ chối.

Sơn nói với anh bồi:

- Bảo kế toán cho anh cái hóa đơn khống.

Hôm nay Sơn trả tiền ở quán Men Sứ, ngày mai Sơn trả tiền ở quán Sen Nụ, ngày mốt Sơn trả tiền ở quán Nem Tươi... Nói chung, ngày nào Sơn cũng có dịp trả tiền mua vui cho các anh. Không thiếu kẻ ghen tị với Sơn về vinh dự này. Nhưng dù thế, bao giờ Sơn cũng chửi địt mẹ các anh khi móc ví. Sơn bảo các anh “chảnh”. Đến quán trả tiền cho các anh thì dễ, nhưng chạy theo các anh để lấy chữ ký thì phải thuê hẳn một thằng lính có thể lực tầm cỡ vận động viên.

Ngày hôm qua anh Ba không vui. Vợ nhà anh Ba bảo thằng con du học bên Mỹ muốn đổi xe. Cần bao nhiêu? Năm mươi ngàn đô. Bà hỏi nó có muốn bố đi tù không? Ông cứ hay nói gở, ai dám làm gì ông? Thôi được, để từ từ tôi lo.

Anh Ba gọi Sơn đến văn phòng. Anh chỉ vào một điểm trên tấm bản đồ thành phố.

- Chỗ này khoảng năm mươi hecta. Tao muốn qui hoạch làm khu nhà ở cao cấp. Mày làm dự án cho tao.

- Dạ, để em đi xem rồi về báo cáo với anh.

- Báo ngay đi.

- Dạ, đưa trước anh Ba năm mươi ngàn. Còn một trăm ngàn đưa sau khi có quyết định.

- Chiều nay nhậu chứ?

- Dạ, anh Ba ở đâu nhắn em tới.

Ngày nào anh Ba cũng buồn. Vợ nhà anh Ba bảo đứa con gái muốn đổi nhà. Sao nó lắm chuyện thế? Thì con người ta sống có cái nhà, chết có nấm mồ. Sống phải cho ra sống chứ. Nó cần bao nhiêu? Năm trăm ngàn đô. Bà bảo nó bố không phải là nhà máy in tiền. Không in tiền nhưng ông muốn bao nhiêu mà chẳng được. Ông im lặng.

Anh Ba cho gọi Sơn đến.

- Mày thích chỗ nào trên bản đồ?

- Dạ, em thích khu đất gò giữa sông và núi.

- Mày sẽ làm gì?

- Một khu công nghiệp sạch.

- Làm dự án đi.

- Dạ, phần anh Ba sẽ là năm trăm ngàn.

- Chiều nay mình nhậu hỉ?

- Dạ, không say không về.

Ông Nguyễn Kim có hai người con là Nguyễn Uông và Nguyễn Hoàng cũng làm tướng lập được nhiều công. Người anh là Nguyễn Uông được phong là Lang quận công. Người em là Nguyễn Hoàng được phong là Thái úy Đoan quận công.

Nhưng vì Trịnh Kiểm sợ họ Nguyễn tranh mất quyền mình, bèn kiếm chuyện mà giết Nguyễn Uông đi. Còn Nguyễn Hoàng cũng sợ Trịnh Kiểm có ý ám hại, chưa biết làm thế nào mới sai người ra Hải Dương hỏi ông Nguyễn Bỉnh Khiêm. Ông ấy bảo rằng: “Hoành Sơn nhất đái, vạn đại dung thân” nghĩa là một dãy Hoành Sơn kia có thể yên thân được muôn đời.

Nguyễn Hoàng mới nói với chị là bà Ngọc Bảo xin Trịnh Kiểm (anh rể — chú thích của NV) cho vào trấn phía Nam.

(Theo Việt Nam Sử Lược của Trần Trọng Kim. NXB Văn Hóa Thông Tin.1999)

Từ trên đồi cao, Sơn nhìn giải đất xanh tràn xuống phía Nam, lác đác những chòm xóm, thầm nghĩ tiền đền bù giải tỏa cũng không bao nhiêu, cho bọn Al Qaida thuê làm trại huấn luyện lời là cái chắc. Sợ Mỹ đánh bom thì sang lại cho Walt Disley làm khu vui chơi giải trí cũng kiếm khẩm bạc. Không chơi với nước ngoài thì dụ bọn nước trong bỏ vốn đầu tư lập nhà máy chế bom hạt nhân cạnh tranh với anh Bắc Triều Tiên. Nói chung là làm ăn với chính — tà đều tốt. Nhưng trước khi làm chuyện lớn cần phải giải quyết chuyện nhỏ. Sơn lên kế hoạch cho một thành phố tương lai và tung tin chính phủ sẽ chọn chỗ này để dời đô. Chỉ với sơ đồ bản vẽ, hắn đã được các nhà đầu tư nhìn xa trông rộng đặt cọc thừa tiền chung độ cho anh Ba.

Anh Ba vốn hay buồn, bảo kế hoạch của Sơn bất khả thi, không đi nhậu với Sơn nữa. Không có Sơn thì có Thủy. Anh Ba nói đi nhậu với Thủy vui hơn. Đàn bà hấp dẫn hơn đàn ông vì đàn bà vừa biết tống tiền vừa biết tống tình. Thủy bàn với anh Ba hãy biến tỉnh nhà thành một đặc khu du lịch hiện đại, giải phóng toàn bộ đất đai nông thôn làm sân golf, nhà hàng đặc sản, casino, nhập khẩu các em gái quốc tế về phục vụ... Anh Ba nghe sướng cái lỗ nhĩ, tưởng tượng chỉ thu tiền xâu thôi cũng đủ nuôi dân cả tỉnh.

Làm đi. Làm đi.

Nhưng em muốn anh Ba làm em trước.

Lời bàn ngang của Nguyễn Viện: Ông Nguyễn Bỉnh Khiêm nói năng lập lờ để trốn trách nhiệm trước lịch sử về đầu dây mối nhợ của cuộc phân tranh Nam Bắc lần thứ nhất, hệt như thái độ rửa tay vô can của Philatô trước cái chết của Chúa Giêsu. Có thể ông Nguyễn Bỉnh Khiêm biết thiên cơ không thể khác nên đành vẽ đường cho hươu chạy. Cũng có thể là ông Nguyễn Bỉnh Khiêm sợ trái ý làm phật lòng Trịnh Kiểm lẫn Nguyễn Hoàng thì toi, nên chỉ dấm dớ bí hiểm cho ra vẻ trạng thế thôi.
Bản thân tôi cũng sợ toi, nên chỉ viết vớ vẩn may ra có được chút tiếng tăm đình đám với hàng xóm, không dám nói thêm về hậu vận của Sơn và Thủy cũng như của các anh Ba, anh Tư, anh Năm, anh Sáu...

15.8.2004

Nguồn: tienve.org







MÙI

Đã bảo đừng khạc nhổ, nhưng bố tôi không thể không khạc nhổ. Ông cụ nói tao chỉ ngửi thấy toàn mùi cứt đái. Còn tôi chỉ ngửi thấy toàn mùi tanh của đờm rãi văng tung toé khắp nhà. Để bớt cảm thấy hôi thối, bố tôi mua nước tẩy bồn cầu về xịt khắp nhà. Cái mùi ấy làm ông cụ an tâm phần nào, nhưng mùi nước tẩy bồn cầu làm tôi buồn nôn. Ông cụ nói, lũ chim không ỉa ở đâu lại cứ về cái nhà này mà ỉa. Ông mua hương đốt mù mịt trong nhà vừa để đuổi chim vừa cầu cho khỏi thối. Nhưng ngay cả đến khi ông nhét hai cục bông gòn che cái lỗ mũi lại, mùi thối vẫn nồng nặc. Bố tôi bảo mày phải làm sao chứ thối thế này làm sao tao sống được. Chẳng còn cách nào khác, tôi nói nếu bố có lên thiên đàng thì cũng thối thế thôi. Tuy vậy, tôi vẫn phải cho xây phòng kín lại, đóng tất cả các cánh cửa. Bố tôi cẩn thận hơn, ông mua băng keo dán kín mọi khe hở.

Tất cả những điều ấy đều vô ích.

Tôi tin rằng bất cứ người (Việt Nam) nào, khi đọc đoạn văn trên sẽ bảo rằng tôi có một thông điệp, hoặc giản dị hơn là tôi ám chỉ một xã hội thối nát. Nhưng bạn lầm rồi. Đấy chỉ là một trạng thái bệnh lý tâm thần phân liệt của bố tôi. Nếu có một thông điệp nào thì nó chính là ở phản ứng tiếp nhận của bạn. Chúng ta đang sống trong một bầu khí bị nhiễm độc bởi sự suy diễn và qui kết.

Điều đáng ngạc nhiên là sau một loạt hành động triệt để đến cùng như thế, kể cả việc bịt kín hai lỗ mũi, thay vì bố tôi sẽ teo tóp lại như miếng thịt hun khói thì ông vẫn hồng hào khoẻ mạnh, dù càng ngày càng cảm thấy thối hơn.

Tôi không biết việc kể thêm một đoạn này, bạn có nghĩ rằng tôi lại có một thông điệp khác không?

Để bắt đầu một tiểu thuyết, bố tôi bảo con không nên mang chuyện nhà ra mà kể với bàn dân thiên hạ như vậy. Tôi bảo nói chuyện người dễ đi tù lắm. Không đi tù thì cũng bị đuổi việc. Thôi thì cứ nói chuyện nhà cho chắc ăn. Bố thấy không, thằng Nguyễn Viện thất nghiệp rồi. Ngữ nó chỉ có thể ra chợ trời đứng thôi. Nền kinh tế thị trường đã xoá sổ chợ trời, con còn biết làm gì hơn là viết lăng nhăng. Các nhà triết học nhập môn bảo viết là một cách tìm ý nghĩa cho sự tồn tại. Nhưng sự tồn tại đếch cần những thằng viết lăng nhăng. Các nhà chính trị lại bảo viết lăng nhăng là diễn biến hòa bình. Thế thì cao quí quá. Con cứ tưởng viết lăng nhăng thì các nhà phê bình sẽ quăng vào sọt rác. May còn có các chính khách tuyên dương. Bố tôi bảo mày đã viết lăng nhăng lại còn nói càn. Tôi bảo bố lại độc tài bố phiệt rồi. Bố tôi nói Việt Nam dân chủ cộng hòa có còn đâu mà mày đòi hỏi. Ông Tư Mã Thiên bị cắt lưỡi đến bây giờ miệng vẫn còn ú ớ, con đừng dại.

Chợt nhớ ra điều gì, bố tôi hỏi ngày xưa ông Tư Mã Thiên có ngửi thấy mùi thối như tao không? Tôi nói cái này phải hỏi Viện Sử Học Bắc Kinh. Nhưng tôi biết chắc chắn rằng, gã Từ Thức sau khi từ giã bồng lai về trần (tục) vẫn còn ngửi thấy mùi thơm của các em tiên nữ và gã sống với một ngụy tín (chân lý không bao giờ thay đổi) về mùi.

16.9.2004







ỐM VÌ LÀM TÌNH

Cô bạn bảo anh muốn biết những thông tin liên quan đến anh thì cứ vào Google gõ “nguyễn viện”, có tất tần tật. Tôi đọc báo (cọp) nghe nói giá cước viễn thông ở Việt Nam đắt vào loại nhất thế giới, nhà tôi nghèo nên chẳng mấy khi dám rong chơi trên “net”. Cô bạn nói để em làm thử cho anh xem. Một trong những dòng chữ tôi nhìn thấy thế này: “Om vi lam tinh nguyen vien”.[*] Cô bạn đọc to: “Ốm vì làm tình Nguyễn Viện”. Giời ơi, sao mà sướng thế. Ở một chỗ khác, tôi nhìn thấy dòng chữ: “Khieu nai vi khong duoc lam tinh nguyen vien”.[**] Cô bạn lại đọc to: “Khiếu nại vì không được làm tình Nguyễn Viện”. Rồi cô cười nắc nẻ: “Nguyễn Viện nhà mình già rồi mà vẫn giỏi”.
Tôi đứng dưới mái hiên chờ cơn mưa dứt. Muốn đi tìm người khiếu nại. Tôi nhìn những người cùng trú mưa. Hai cô gái ríu rít với nhau. Có thể họ đồng tính. Cũng có thể chẳng có tính giống gì cả. Một người đàn ông khác đang hút thuốc. Ông ta có nghĩ về hai cô gái không? Tôi nhìn những giọt mưa nổi bọt và tôi nhớ trên một chuyến xe lam đã lâu, rất lâu rồi nhưng không thể quên, một đoạn đường ngắn giữa Thủ Đức – Sài Gòn. Chuyến xe lam chật, người đàn ông ngồi bên cạnh cô gái xa lạ, tôi ngồi đối diện và nhìn thấy sự chuyển biến từ từ trên thần sắc người đàn ông. Một cảm giác ấm ở chỗ hai thân thể sát nhau. Chỗ ấm được mường tượng bởi một cảm giác âu yếm. Ở một chỗ khác trên thân thể người đàn ông căng phồng lên. Cảm giác âu yếm phả ngập cả cơ thể, giống như một cơn sốt nhẹ. Đôi mắt ông đờ đẫn và ẩn chút màu đỏ. Ông ta không nhìn thấy chín người còn lại trong lòng xe, chỉ có cảm giác ở ngay bên sườn ve vuốt mỗi khi chiếc xe lắc. Ông ta tập trung tất cả sự quan tâm vào xúc cảm của mình và nó vô tình làm nghiêng khuôn mặt ngây dại của ông ta về phía cô gái. Đến khi không chịu nổi sự khó chịu, cô gái nhổm người lên khỏi chỗ ngồi.
Dưới mái hiên, hai cô gái vẫn ríu rít át cả tiếng mưa. Một cô sửa lại chiếc áo lót để đôn bầu vú cao lên. Người đàn ông ném tàn thuốc vào mưa. Một con gà trống gáy bằng những ngón tay co bật. Bài thơ mai phục trong cổ họng, người đàn ông ho khan. Một trong hai cô gái nhìn ông ta với đôi mắt cười cợt. Tôi thử tìm những nét giống nhau trong dáng vẻ của họ. Trật tần số rồi. Một kẻ ra vẻ kiêu bạc. Một kẻ thực dụng.
Dường như có rất nhiều cô gái đang khiếu nại. Có những vấn đề vớ vẩn như tại sao lại nói với cô ta là “cũng nhớ” mà không phải là “rất nhớ”. Hoặc “tại sao anh ấy không nhận ra tôi mới chính là người xứng đáng nhất”, chẳng hạn. Nhưng không có một cô gái nào “khieu nai vi khong duoc lam tinh nguyen vien” xuất hiện ở cái siêu thị thời trang này. Những cô gái đẹp đã đi ngủ, tôi nghĩ thế. Một cô gái “om vi lam tinh nguyen vien” chắc là phải mảnh mai. Và một cô gái “khieu nai vi khong duoc lam tinh nguyen vien” chắc sung sức. Trường túc bất tri lao, tôi không nhìn thấy cô gái chân dài nào có vẻ muốn khiếu nại.
Cô gái đã sửa chiếc áo lót cho bầu vú cao lên tiếp tục kéo trễ cổ chiếc áo thun rộng xuống. Tôi nhìn thấy nửa bầu vú lấp lánh và nháy mắt chào. See you again. Cơn mưa đã tạnh.

[*] Ốm vì làm tình nguyện viên
[**] Khiếu nại vì không được làm tình nguyện viên
26.9.2004







ĐẾN CHỖ BỨC TƯỜNG BUỔI TỐI

Khi ông viện sĩ nhân dân định nghĩa “văn hiến là văn học hiến dâng cho Công Công” thì Công Công sáng suốt nhận ra ngay định nghĩa ấy có tính nịnh bợ trơ trẽn vô liêm sỉ giống như một nhát dao đâm sau lưng mình, đã quay mặt lại với ý muốn phanh thây kẻ nội thù. Nhìn thẳng vào mắt nhau, họ nhìn thấy cái bóng của nhau. Và để khỏi lẫn lộn địch - ta, họ cùng quay lưng lại. Khi họ cùng quay lưng thì lưng họ đã dựa vào nhau. Lúc ấy là giữa ngọ, Zarathoustra bảo đã nhìn thấy hai cái bóng của họ chỉ còn là hai vòng tròn dính nhau giống như con số 8. Con số 8 giống như cái còng. Cái còng vặn vẹo giống như hình chữ S. Chữ S cong queo giống như hình nước Việt. Nước Việt tự khoe là rồng. Con rồng rụng lông giống như con giun. Con giun mọc cánh hoá rồng. Rồng gặp mây tượng hình nước Việt. Nước Việt ẩn mình là văn lang. Lão Tử bảo phản phục là đạo của tự nhiên. Khi ấy, Zarathoustra đã đi ngủ.
Cô gái bảo: Lời của em là lời vàng. Vàng đang lên giá. Thế mà cái nghìn vàng em đã cho không anh. Thằng Bờm nói: Văn chương của anh cũng là ngọc (hoàn). Ngọc thì muôn đời có giá. Ngọc hoàn còn có giá hơn. Thế mà anh vẫn quăng vào thùng rác.
Kẻ thức ngộ muộn màng nói vuốt đuôi rằng giới sĩ phu đã đánh mất vai trò hướng dẫn xã hội. Đừng tưởng bở. Kẻ sĩ đã chết lâu rồi. Bây giờ chỉ rặt một phường lái buôn.
Thằng Bờm nói: Anh muốn đi buôn. Cô gái bảo cái mã nhà anh có mà đi buôn chuyện. Ừ nhỉ, tại sao không? Buôn chuyện có khi làm giàu nhanh không chừng. Anh mang chuyện anh với em ra bán nhé? Chuyện em với anh bán chó nó mua. Muốn buôn chuyện thì phải buôn cỡ chuyện anh Bill với chị Monica. Nhưng mà thôi anh ạ, đừng dại. Tai bay vạ gió. Chuyện chó mèo thì chẳng sao, nhưng chuyện của thần thánh coi chừng hoạ vào thân.
Lão Tử bảo trời đất coi vạn vật như chó rơm. Ngứa lỗ tai, Zarathoustra thức dậy nói: Chó rơm bảo trời đất là thứ xảo trá. Nói xong Zarathoustra lại nhắm mắt ngủ.
Thằng phải gió lên đồi chè đi ngang qua chỗ Zarathoustra nhổ một bãi nước bọt, lẩm bẩm: Cái ngữ này chắc bị thiến.
Hắn tìm cô gái của ngày hôm qua, hỏi Zarathoustra: Này ông, có thấy cô gái hôm qua không?
Zarathoustra từ tốn: Chỉ có cô gái hôm nay thôi.
Thằng phải gió nhìn chằm chằm Zarathoustra: Ông mới đè cô ấy phải không?
Zarathoustra cười nói đè mà không đè.
Thằng phải gió đánh giá Zarathoustra cũng ấm ớ hội tề.
Viện sĩ nhân dân bảo đấy là triết học của Công Công. Nhưng Công Công sáng suốt hắng giọng bảo chúng mày chỉ ngậm máu phun người. Khi Công Công vừa nói xong thì ngay lập tức thằng phải gió nhìn thấy máu trên mặt ông viện sĩ. Hắn bỏ chạy lên đồi chè. Cô gái ngày hôm qua vẫn còn ở đó. Hắn hỏi: Zarathoustra làm gì em?
Ông ấy chả làm gì em cả, đấy là một người khác.
Thằng phải gió hỏi: Người khác là ai?
Một người khác tức là không phải Zarathoustra.
Thằng phải gió tiếp tục tra vấn: Công Công à?
Không, người khác lại càng không thể là Công Công.
Thế thì là ai?
Thằng Bờm bảo với cô gái của nó: Hay là anh mở công ty? Cô gái bật cười: Này, anh có biết mình là ai không? Anh là thằng Bờm, hàng xóm của thằng Tý thằng Tèo. Thằng Tý thằng Tèo mở công ty làm giám đốc được, chẳng lẽ anh thua nó? Anh còn có cái quạt mo, hỏi em nhé, thằng Tý thằng Tèo có cái gì? Anh nghe báo chí nói mỗi công trình xây dựng công cộng thường bị thất thoát khoảng bốn mươi phần trăm vốn đầu tư. Trời ơi, con chỉ cần mười phần trăm của cái sân vận động Mỹ Đình thôi. Thằng phải gió ạ, mày chẳng cần phải vất vả lên đồi chè hiếp dâm gái quê làm gì. Cứ đường hoàng vào khách sạn, alô một tiếng. Thưa anh, anh muốn người mẫu hay hoa hậu? Thứ ấy cũng là giẻ rách, cậu tìm cho anh một em nhấp nhổm choai choai để khai vị, đội tuyển quốc gia U.15 nhé. Vâng, thưa anh có ngay ạ.
Gã hai mặt quay qua quay lại. Bốn con mắt của gã có thể nhìn được bốn hướng. Gã nói: Tao thấu biết mọi sự.
Trong một khoảnh khắc, thằng phải gió chợt hiểu: Đứa ném đá giấu tay tốc váy con bé trên đồi chè ngày hôm nay chính là thằng này.
Gã hai mặt nói: Đúng là tao thì mày làm gì?
Lẽ ra ông nên để cho con bé trên đồi chè tiếp tục chờ đợi cái việc của ngày hôm qua cho đến ngày mai.
Công Công xen vào: Việc của ngày hôm nay là việc cần làm ngay.
Thằng phải gió nói việc cần làm ngay là việc của ngày hôm qua, hôm nay là ngày để chờ đợi.
Zarathoustra đánh rắm liền một hơi nghe như pháo nổ. Mặt ông ta đỏ bừng. Miệng ông ta lắp bắp: Tính… thể… của… tồn… lưu… là… lừu… tôn… lồn…tưu… từu… lôn…
Công Công tát vào mồm Zarathoustra. Cấm nói bậy.
Thằng Bờm phe phẩy quạt mo nói với cô gái: Em tìm phú ông nói anh muốn bán cái quạt này. Anh cần vốn làm ăn. Cô gái nói phú ông bây giờ xài máy lạnh chứ không xài quạt. Em thử hỏi một chỗ khác xem. Bây giờ người nghèo nhất cũng không dùng tới nó nữa. Không, nhất định phải có ai cần tới nó. Em đã bảo không ai cần dùng nó. Anh nhớ ra rồi, em tìm mấy nhà sưu tập xem. Không, em nghĩ là mấy cô giáo có thể cần nó làm giáo cụ trực quan. Nói xong cô gái cười lớn. Thằng Bờm đến khu mua bán đồ cổ trên đường Lê Công Kiều. Bà có muốn mua quạt mo của thằng Bờm không? Thằng Bờm nào? Thằng Bờm trong ca dao chứ còn thằng Bờm nào nữa. Bà mua bán đồ cổ mập tròn như một cái lu, đôi mắt sắc lạnh: Đâu? Cho xem hàng. Thằng Bờm mở túi cói, moi ra cái quạt mo rất cũ, khô nâu và có mùi mốc: Đây, tôi đã giữ nó ba trăm năm. Bà mập cầm cái quạt ngửi. Thằng Bờm nói: Có mùi mồ hôi tay của nhà thơ Nguyễn Du đấy. Bao nhiêu? Thằng Bờm kể: Ngày xưa phú ông đã trả ba bò chín trâu, một ao sâu cá mè, một bè gỗ lim, nhưng tôi không đổi. Thế bây giờ muốn đổi cái gì? Thằng Bờm ngần ngừ không nói. Một xe Attila nhé? Không. Một Honda @? Không. Một Mercedes vậy? Không. Một chầu massage từ a tới z? Không. Một đêm với hoa hậu? Không. Mẹ kiếp, ông muốn gì thì nói đi. Thằng Bờm ghé vào tai bà mập thì thào: Gái đồng trinh.
Zarathoustra bước xuống khỏi đồi chè trong lúc miệng vẫn còn chảy máu. Dưới gốc cây đa, ông ta nằm ôm mặt đất và khóc.
*
Công Công tài cao đức trọng trên ngực đeo đầy huy chương. Đứa bé hàng xóm hỏi: Ông đeo thế có mệt không?
Không, sướng thì quên cả mệt.
Ông cho cháu mượn chơi bán hàng được không?
Không, cái này không phải để chơi.
Vậy để làm gì ạ?
Nó để trừ tà.
Công Công dắt bé gái vào công viên, hỏi: Cháu có thích ăn kem không?
Dạ, thích.
Cháu thích ăn kem gì?
Bố cháu bảo ở gần bờ hồ có hàng kem bán từ thời bố cháu còn là một thằng cu cởi truồng.
Sao cháu lại nói thế?
Thì bố cháu bảo thế.
Hàng kem ấy bây giờ vẫn còn bán.
Ông dẫn cháu đến đấy nhé?
Không những ông sẽ dẫn cháu đến đấy mà ông sẽ còn dẫn cháu đến bức tường buổi tối.
Ở đấy là đâu vậy ông?
Là chỗ cuối cùng mà con người có thể đi tới.
Bố cháu bảo bố cháu cũng muốn được sống lâu như ông.
Tại bố cháu không biết ông cũng rất muốn chết. Sống như ông là bị đóng đinh, cháu hiểu không?
Giống như Chúa ấy phải không?
Ừ.
Sao ông không xuống câu cá?
Ông nói cho cháu biết điều này, nhưng không được kể lại với ai.
Nhất trí.
Sao lại nhất trí, phải nói là vâng chứ.
Mọi người vẫn nói thế mà.
Thôi cũng được.
Rồi, ông nói đi.
Công Công ghé vào tai bé gái: Trong hồ chỉ toàn cá giả thôi.
Thằng Bờm vào khách sạn thuê phòng. Tắt hết đèn. Hút thuốc nằm chờ. Bà mập mua bán đồ cổ dẫn một cô gái vào phòng. Dưới ánh sáng nhờ nhờ, cô gái dường như run rẩy. Bà mập nói: Tiền trao cháo múc. OK. Thằng Bờm đưa quạt mo cho bà mập. Vẫn còn mùi mồ hôi tay của Nguyễn Du. Bà mập đi ra để lại cô gái với một cái túi nhỏ. Thằng Bờm gọi cô gái: Lại đây với anh. Cô gái tiến sát tới mép giường. Thằng Bờm kéo tay cô gái nằm xuống, nhưng cô gái vùng ra. Tôi không nằm. Sao lại thế? Tôi không nằm. Thôi cũng được, cởi đồ ra đi. Không. Kỳ vậy? Có ông kỳ thì có. Thằng Bờm đứng lên ôm chầm cô gái. Cô gái vùng vẫy đẩy hắn ra. Thằng Bờm nói: Tôi đã thoả thuận rồi. Cô gái nói: Ông đụng tới tôi lần nữa, tôi sẽ la lên cho ông xem. Thằng Bờm vẫn xông tới ôm cô gái và doạ: Nếu cô la, tôi sẽ giết cô. Xem ra lời đe doạ của hắn không làm cô gái sợ, cô nói: Tôi không phải gái bán dâm, tôi được thuê đến đây để giác hơi cho ông, bà ấy bảo ông anh bị nóng đầu.
*
Hãy ngoan đi nào. Để tay yên một chỗ. Đừng nghịch. Nhột.
*
Thằng phải gió đứng giữa ngã ba. Đây là chỗ tất cả mọi người phải đi qua, hắn nghĩ. Cô gái từ trên đồi chè đi xuống mang theo một gùi chiều. Sau lưng cô, phía chân trời màu đỏ rực. Thằng phải gió nhìn thấy cô bước tới đám lửa. Ở giữa ngã ba này, em sẽ phải dạng chân chỉ đường cho con người. Thằng phải gió hét lên: Đừng bước vào lửa. Nhưng dường như cô gái không nghe thấy. Đám lửa ngùn ngụt cháy trên những cành lá khô của người chặt rẫy. Cô bước qua. Lửa bám vào quần áo cô phừng phừng. Chỉ có cách này em mới được thanh tẩy. Thằng phải gió phóng tới. Dự báo khí tượng của đài truyền hình bảo trời hanh khô. Lửa ẩm ướt trên người cô gái. Thằng phải gió ôm lấy cô. Em vẫn là cô gái hôm qua. Hắn đè cô xuống. Cô gái không mặc quần lót. Chiếc váy màu đen bay phất phới như cờ tang. Gùi chiều đổ ra những chiếc lá chè xanh. Zarathoustra vấn điếu thuốc. Giữa ngọ hay hoàng hôn, con người vẫn có thể lên đường. Bức tường buổi tối đã ở ngay trước mặt. Hãy đi qua em. Thằng phải gió khởi động hai đầu gối. Zarathoustra nhả một hơi khói. Bắn đại bác vào quá khứ. Cho nổ mìn hiện tại. Giật sập cầu tương lai. Trong khách sạn, cô gái giác hơi nói với thằng Bờm: Nếu anh muốn thì tự xử đi.
*
Tự xử là một hành động dũng cảm không phải ai cũng làm được. Tôi có thể tự xử khi sử lịch đã đến hồi khẩn trương? Zarathoustra tự hỏi khi đứng nhìn con ngựa già sủi bọt mép. Dưới lớp da nám, những đụn đồi mồi đang nổi dần lên. Zarathoustra bỏ chạy. Một nỗi sợ hãi mơ hồ, ông ta chạy càng lúc càng nhanh mà không biết phải về hướng nào. Những người xung quanh cũng từ từ đứng lên rồi bỏ chạy. Người này nhìn người kia. Người này chạy, người kia thấy thế cũng chạy. Cuối cùng, tất cả đều bỏ chạy. Trong tình huống thông thường, người ta sẽ chạy về nhà mình, nhưng giống như những con rối được thúc đẩy bởi sự tự vệ vô thức, họ chỉ biết cắm đầu chạy cố thoát khỏi cái chỗ mình đang đứng. Và khi đến một chỗ khác, nỗi bất an vẫn không thay đổi. Chẳng có một chỗ nào khác cả, Zarathoustra bỗng nhận ra điều ấy và đứng lại. Những người khác cũng đứng lại. Họ tự hỏi điều gì đã xảy ra? Zarathoustra nói đấy là ánh chớp từ bức tường buổi tối.Cô gái chìa tay xin tiền thằng Bờm: Anh bo em thêm đi. Đủ rồi. Cô gái bỉu môi: Việt kiều gì mà keo quá hà. Việt kiều làm sao sang bằng Việt cộng. Ở giữa Việt kiều và Việt cộng là Việt gian. “Việt gian Việt cộng Việt kiều, trong ba Việt ấy, em yêu Việt nào?”. Thằng Bờm đưa thêm tiền cho cô gái. Em yêu anh. Zarathoustra bảo ánh chớp làm nên bình minh. Ngọn khói đốt rừng làm rẫy đã tan vào sương chiều, Zarathoustra nói đã đến giờ của người, rồi ông ta đi xuống đồng bằng. Những con sói cũng đã rời bỏ cánh rừng, chúng ngơ ngác nhìn biển cả rồi tru lên, nhưng tiếng tru của chúng không lớn hơn tiếng sóng biển đập vào bờ đá. Tuy thế, Zarathoustra vẫn nghe thấy tiếng tru của bầy sói, ông ta đáp lại bằng một tiếng hống. Bầy sói chạy lại phía ông ta và ở lại như một lũ chó nhà quanh quẩn.
*
Ông viện sĩ hỏi vợ bữa nay nhà mình ăn cơm với gì?
Cà pháo muối xổi chấm mắm tôm, canh cua mùng tơi rau đay, bà vợ trả lời.
Ông viện sĩ lại hỏi: Nếu hôm nay nhà mình có khách thì bà sẽ cho chúng tôi ăn gì?
Thì cũng vẫn là cà pháo chấm mắm tôm, canh cua mùng tơi rau đay, tất nhiên có thêm một món kho, một món xào và một món luộc để các ông uống rượu.
Nhưng nếu khách của tôi là Công Công thì bà tiếp đãi thế nào?
Công Công của ông thì tôi nghĩ chỉ cần một bát mắm tôm là đủ. Bà vợ nói thêm: Cái chính là cách chúng ta đón tiếp như thế nào.
Bà chuẩn bị cho tôi nhé, chủ nhật tuần sau Công Công đến.
Ngày Công Công đến mặt trời mọc sớm hơn thường lệ tới ba tiếng đồng hồ. Lũ gà qué, chó mèo trong nhà được đánh thức từ lúc một giờ sáng. Tất cả bọn súc vật được cho ra xếp hàng ngay ngắn trước cổng. Con nào thấp đứng trước, con nào cao đứng sau. Để cho có khí thế, bà viện sĩ bảo lũ súc vật: Chúng mày phải hát to lên với khuôn mặt tươi vui rạng rỡ.
Lũ súc vật đồng thanh hỏi: Bẩm phu nhân, hát bài gì ạ?
Thì chúng mày cứ hát cái gì cho Công Công sướng là được.
Lũ súc vật hỏi nhau: Làm sao cho sướng?
Xem ra câu trả lời không dễ dàng, bởi vì mỗi con một ý. Con chó thích giềng. Con lợn thích hành. Con gà thích lá chanh. Còn Công Công hợp với sâm Cao Ly?
Ông viện sĩ lúc ấy mới chứng tỏ đẳng cấp của mình, ông nói: Chúng mày bàn sai trọng tâm. Sướng là một trạng thái thoả mãn khát vọng tinh thần hoặc thân xác. Do đó, chúng mày phải biết về mặt tinh thần, Công Công muốn gì? Về mặt thân xác, Công Công thích gì? Nịnh là một nghệ thuật làm thăng hoa con người. Kẻ được nịnh sẽ thấy mình là thần thánh. Còn kẻ nịnh chẳng phải là người sáng tạo đích thật sao? Chúng mày hãy đồng ca công đức của Công Công, vì người mà muôn loài được no ấm, ánh sáng vinh quang của người chiếu soi trên bức tường buổi tối, kẻ mù sẽ thấy, người què sẽ được bay bổng. Người hằng sống vì người không bao giờ chết. Kẻ nào chống lại người là chống lại khát vọng của nhân dân. Hãy cho người thấy chúng ta là con cái của người.
*
Những con sói theo Zarathoustra đã đẻ ra một loại chó nhà vừa ngu vừa ốm yếu. Chúng sợ mùi tanh của thịt sống cho nên chỉ ăn được rau luộc. Chúng không phân biệt được ai là bạn của chủ và ai là người muốn mang chúng đến quán nhậu. Một ngày định mệnh, Công Công dắt ông viện sĩ đến chòi canh của Zarathoustra bên bờ biển để hỏi về việc trường sinh bất lão. Zarathoustra đi mò cua bắt ốc không có ở chòi, những con chó thèm rau sủa inh ỏi. Lòng thương xót của Công Công bao la như biển, người nói với ông viện sĩ: Ông xuống biển vớt ít rong luộc cho chúng ăn.
Ông viện sĩ vâng lời xuống biển và đã không bao giờ trở lại vì ông không biết bơi.
Lũ chó vẫn sủa vì đói và vì không biết Công Công là ai. Có một con nhỏ nhất hai mắt bị mù bẩm sinh, trong tiềm thức của dòng dõi nhà sói, nó ngửi thấy mùi tanh trong háng Công Công bèn nhảy thẳng tới ngoạm mạnh miếng thịt nhỏ, nhai ngấu nghiến.
Cho đến ngày hôm ấy, Công Công mới thật sự là Công Công, còn trước đó chỉ là dự tưởng của những kẻ mù mờ về người.

01.03.2004







BỨC TƯỜNG

1.
Alibaba cái quần Hara xé ra làm ba... Tôi đưa khẩu súng lên ngang màng tang. Bùm. Máu tung toé lên tường. Và cái xác đổ xuống.Álibàbà... Đội kèn có thể chơi một bản disco nóng bỏng hay lambada dâm dật. Cây thiền trượng của vị sư khuất mặt cắm xuống đất. Cái xác bất động. Nhưng máu sẽ không ngừng chảy loang xuống chân tường. Mọi ẩn mật hay khoa trương đều không có nghĩa gì. Tôi thật sự quá chán cái gọi là văn chương. Tôi chỉ muốn giết thì giờ và giết tôi. Một thằng móc cống trong nhà tù bởi vì bố nó không muốn bị liên lụy. Khẩu K54 sáng loáng. Álibàbà... Ngón trỏ phải đặt lên cò súng. Chỉ một cái siết nhẹ thì cả sự vô nghĩa hay có nghĩa cũng đi đoong. Ngón trỏ phải có thể không phải của tôi. Bức tường lửa làm rát mặt tám mươi triệu người. Bướm vàng xoè đôi cánh hay con sò mở miệng hoặc cái lồn banh ra cũng chỉ là một thực thể. Chữ nghĩa giả hình lừa đảo sự sống thật. Nòng súng đang bốc khói. Khét. Anh có nghe thấy gió nói gì không? Hội đồng hương không có tao. Nhưng nếu có chôn tôi thì vùi cho kỹ kẻo bốc mùi. Álibàbà...
Tôi không nghĩ rằng con người ta lại nhiều máu thế. Máu vung vãi khắp nơi. Nhưng đừng lau làm gì, cứ để cho máu lênh láng. Cũng đừng cầu nguyện làm gì, cứ để cho người chết được chết.
“Đã nghĩ kỹ chưa con?”
Nghĩ hay không nghĩ thì đầu súng cũng đã dí vào thái dương. Tên sát nhân mang bộ mặt thánh.
“Hãy làm trò khỉ trò mèo cho vui lòng người.”
Tôi nghĩ cái trò hấp dẫn nhất mà con người có thể làm được là tự sát. Giết người cũng là một cách tự sát.

2.
Trên bức tường quét vôi màu vàng, bụm máu xoè ra trông như một chùm hoa. Tên sát nhân nói với người chụp mũ: “Chúng ta cần có bằng chứng về tội lỗi của kẻ này.” “Đồi trụy hay phản động?” người chụp mũ hỏi lại. “Sự phản bội,” tên sát nhân nói chậm và nghe mơ hồ như thể lời nói ấy không phát ra từ miệng hắn.
Tôi vẫn còn nằm dưới đất. Nền xi măng lạnh. Chín năm ngửi mùi hôi hám của sự lãng quên, cũng là chín năm tôi đối diện với bức tường của mình. Đạt Ma sư ông nói với Giác Duyên sư bà: “Nghe Thúy Kiều rên trên giường không thể biết đó là tiếng rên của sự sướng hay sự khổ, nhưng người ta biết chắc đó là Thúy Kiều chứ không phải Thúy Vân.” Sư bà Giác Duyên từ tốn thưa: “Thúy Kiều hay Thúy Vân cũng chỉ là một thực tại.” “Sao bà biết điều ấy?” sư ông hỏi. “Khi tôi vớt Thúy Kiều lên khỏi sông Tiền Đường, tôi mới nhận ra đó là Thúy Vân,” sư bà tiết lộ. Đạt Ma chiêu ngụm trà trầm ngâm một lúc rồi cũng thong thả phơi bày: “Khi chôn xác Từ Hải, tôi cũng chỉ nhìn thấy Hồ Tôn Hiến.”
Người ta đút tôi vào một cái túi ni lông. Mồm há ra: Thưa các bác, ngạt thở quá.
Đạt Ma sư ông hỏi Giác Duyên sư bà: “Thế nào là sinh khí?” Sư bà cười bí hiểm: “Hỏi Phạm Thị Hoài.”

3.
Bức tường có sáu mặt. Cuộc đối thoại sau cùng của tôi với thế giới là tiếng gõ vào bốn mặt dài và hai mặt ngắn của bức tường. Những âm vực khác nhau dội vào nhau tạo ra một vòng xoáy âm thanh. Vòng xoáy âm thanh ấy cuốn tôi và cả cỗ quan tài bay lên.

19.6.2004







THẦN KIM QUY CHƯA CHẾT

Ngày xưa, ông Thục Phán được rùa vàng chỉ bảo xây thành Cổ Loa và cho nỏ thần để giữ thành. Con gái Thục Phán dại trai để cho địch lừa lấy mất nỏ thần. Hai bố con đều chết thảm.
Ông Lê Lợi chống Tàu cứu nước được rùa vàng trao kiếm báu. Đánh giặc xong, ông Lê Lợi trả kiếm cám ơn cụ rùa. Chỉ tội cho các công thần Trần Nguyên Hãn, Phạm Văn Xảo phải chết vì lưỡi gươm cùn.
Ngày nay, nghe đồn thỉnh thoảng cụ rùa ngạt nước hồ thối phải ngoi lên thở. Không biết cụ có còn phải là thần nữa không hay cũng chỉ là món nhậu trong quán ăn đặc sản.
Tôi không tin rùa vàng còn sống. Mấy lần ra Bắc đứng trước hồ Gươm, lâm râm khấn vái xin cụ cái bí kíp để làm đại gia, chỉ thấy nước hồ Gươm sủi bọt. Nhưng có một họa sĩ nhất định tin rằng rùa vàng vẫn là thần, hắn ta ngày nào cũng ra hồ chờ đợi cơ duyên của mình.
Vốn người xứ Nghệ, thấm nhuần kinh sử, hắn nghĩ Thục Phán và Lê Lợi bất quá cũng chỉ là phú nông với địa chủ sao sánh bằng hắn. Khi cha hắn bảo mày lớn rồi, phải tự lo liệu lấy thân, hắn bèn xin mẹ đủ tiền xe về kinh đô lập thân.
Bẩm sinh có tài nhái lại người khác, hắn cũng có tài sao chép tranh. Cái tài ấy đủ để cho hắn sống một cuộc đời huê dạng, cũng đủ để được gọi là họa sĩ. Một hôm đọc báo, hắn thấy người ta bàn rằng nghệ thuật phải vừa truyền thống vừa hiện đại. Hiện đại thì dễ rồi. Cứ bắt chước những thằng nổi tiếng thế giới là đuợc. Còn truyền thống thì phải xem lại. Hắn nghĩ mãi, chẳng biết truyền thống nó ở chỗ nào. Thị Mầu chửa hoang hay thằng phải gió hiếp dâm cô gái hái chè? Lang thang bên hồ Gươm, gặp hôm thấy con rùa nổi trên mặt nước, tia chớp lóe sáng của thiên tài đánh ngang đầu, hắn nghĩ nguồn sáng tạo đây rồi.
Mỗi sáng, từ tinh mơ, khi các cụ ông cụ bà ra hồ tập dưỡng sinh đã thấy hắn nghiêm cẩn ngồi thiền. Hắn quán tưởng về rùa. Rùa bảy món. Máu rùa pha rượu. Bổ âm hay bổ dương? Rùa và thỏ. Rùa và định mệnh lịch sử. Kẻ được chọn là phúc ấm hay bởi tranh đoạt?
Sau khi thiền xong, hắn trải giấy dưới đất, mặt hướng vào lòng hồ. Hắn bắt đầu vẽ. Ngày này qua ngày khác, ánh dương lấp lánh hay sương phủ mơ màng, những sắc độ của thời gian dàn trải trên giấy. Dù hiện thực hay trừu tượng, chủ đề tranh của hắn luôn luôn là một con rùa. Rùa ba mươi sáu kiểu làm tình. Rùa bảy mươi hai phép thần thông. Hắn bảo, tôi sẽ vẽ cho đến khi rùa trở thành truyền thống dân tộc. Đấy là nói thế, nhưng trong bụng hắn vẫn chờ đợi rùa vàng xuất hiện ban cọ thần để làm chủ tịch hội nghệ thuật tạo hình Việt Nam. Đến lúc ấy, hắn nghĩ, chẳng những rùa được tuyên dương là tâm linh dân tộc mà bản thân hắn nghiễm nhiên là chủ soái của trường phái quốc họa. Dân tộc đời đời nhớ ơn hắn.
Mấy lần ra Hà Nội, tôi đều trông thấy hắn ngồi vẽ bên hồ. Thú thật, tranh của hắn không làm tôi quan tâm. Nhưng dáng vẻ của hắn có thể làm cho tất cả nghệ sĩ trên mặt đất ganh tị. Đôi mắt ngời sáng niềm tin về sứ mạng nghệ thuật của mình, hắn làm cho các cô gái bị mê hoặc. Người ta đồn rằng, hắn có thể ngủ với bất cứ phụ nữ nào hắn muốn. Riêng ở khoản này, tôi muốn bái hắn làm sư phụ. Hắn bảo chẳng có cẩm nang tán gái nào hay hơn sự liều lĩnh. Miệng nói tay ấn, thế thôi.
Có một người đàn bà không những mê dáng vẻ nghệ sĩ của hắn, mà còn đặc biệt thích tranh do hắn vẽ. Bà bảo, tranh của hắn tràn đầy khí lực hảo hán, một kẻ hèn chiêm ngắm lâu có thể biến thành anh hùng. Cứ nhìn cái cách hắn vung cọ xem, đừng tưởng vẽ rùa thì phải chậm rãi, chỉ vài cái phất tay đã ra một con rùa ù lì như đội đá. Bà tổ chức triển lãm tranh cho hắn ngay tại phố Tràng Tiền, bỏ tiền mua một số nhà báo viết bài khen ngợi.
Sự xuất hiện của người đàn bà này trong cuộc đời hắn đã làm thay đổi bộ mặt nghệ thuật nước nhà. Người ta tìm thấy trong tranh của hắn cái tâm thức của thời đại. Tính rùa và bản năng rùa. Tất cả những nhà buôn tranh trong khu vực Đông Nam Á đều tìm cách sưu tập tranh của hắn. Thế là các họa sĩ đua nhau vẽ rùa. Thậm chí những nhà sản xuất đồ chơi cho trẻ con cũng nhảy vào kiếm ăn bằng các sản phẩm rùa.
Đến lúc ấy hắn mới ngộ ra rằng, cây cọ thần của đời hắn chính là người đàn bà trời cho kia, chẳng có thần kim qui nào cả. Nhưng cũng đúng lúc ấy, thần kim qui xuất hiện trước mặt hắn, nói: Bản quyền của những bức tranh mày vẽ tao phải thuộc về tao.

11.6.2004







KHÚC XƯƠNG

Có một khoảng im lặng buồn tẻ giữa cô gái và hắn được khoanh vùng trong quán cà phê. Cô gái nói: “Anh kể chuyện gì cho em nghe đi.” Hắn bảo, chẳng có chuyện quái gì. Ngày nào cô và hắn cũng gặp nhau cũng ngồi ở một quán quen thuộc cũng uống một thứ nước nhất định. Cô hỏi: “Em có thừa với anh không?” Hắn nói: “Anh hạnh phúc mà.” Rồi hắn nói lại cho chính xác hơn: “Một chút hạnh phúc.” Cô bảo: “Phần còn lại là khoảng trống.” Hắn nói: “Ừ. Giữa khoảng trống có một khúc xương khó nuốt.” Rồi hắn nghĩ, cũng có thể đó chỉ là phần còn lại sau cùng của những cuộc làm tình với thời gian và sự hiu quạnh của tư tưởng.
Bất chợt, cô gái dùng cả hai tay bóp cổ hắn.
Lưỡi lè ra. Hắn nghĩ, cái lưỡi của hắn vẫn liếm trên thân thể cô. Cùng lúc, những ngôi sao bay ra khỏi đầu hắn. Cô gái nói: “Anh chỉ là một xác chết và anh đáng phải chết.”
Quả thật, hắn luôn luôn là một xác chết. Rồi cô cắn xé hắn.
Cuối cùng, hắn nhận ra khúc xương nằm giữa khoảng trống khi hắn và cô ngồi uống nước trong quán chính là linh hồn mệt lả của hắn.
8.4.2012
Nguồn: tienve.org

No comments:

Post a Comment