TRẦN TIẾN DŨNG - NGẪU KÝ XIX, XX - thơ


NGẪU KÝ XIX, XX

XIX


Những hôm mưa lớn, bàn tay nước thò ra khỏi cái máng xối, gội đầu cho tôi. Lúc mưa sắp tạnh, cũng bàn tay nước ấy kỳ cọ nhè nhẹ trên lưng tôi. Tôi có cả một ký ức tuổi thơ tắm mưa để tin rằng chưa có bàn tay phụ nữ nào lại nghiêm khắc và dịu dàng với tôi bằng bàn tay mưa, chưa có bàn tay phụ nữ nào lại tinh nghịch với vẻ xót thương con cu teo và run của tôi, một “sinh vật” không có chỗ trốn trong cái quần tà lỏn ướt nhẹp.

Nắng trong, cái máng xối thò ra bàn tay nhỏ, ngay lúc ấy tôi thấy một cục xà bông bằng ánh sáng treo lơ lửng và mùi kẹo chanh ập về với trí nhớ. Những người đàn bà tôi yêu không ai thơm phức mùi kẹo chanh. Nỗi ám ảnh về mùi kẹo sẽ giúp gì cho một người đàn ông trung niên!

Tôi nhớ bàn tay mưa của cái máng xối và bọt xà phòng mùi kẹo chanh.





XX


Tôi làm quen với hai con lân nhỏ ở một bến sông. Hai con lân này cười với tôi, rồi nhảy vào cái hàng rào lưới sắt. Tất nhiên chúng vĩnh viễn không nhảy khỏi cái hàng rào, và tôi xúc động vì điều đó. Tôi không nói với tôi đây là hai chú lân nhỏ bằng sứ được bày bán chung với các món hàng gốm sứ khác. Tôi không nói với tôi là các cửa hàng gốm sứ ở bến ghe cần nụ cười của hai con lân để bớt nỗi buồn hiu chật hẹp. Có đi qua những xóm nhà xưa mới hiểu những góc ẩm ray rức cần tiếng sủa của mấy con chó sứ, cần tiếng kêu đùa với lửa của cái siêu thuốc bắc...

Hai con lân có nụ cười của chó con.

Người chủ cửa hàng đồ sứ nói: “Để tôi đưa cặp lân ra ngoài này cho anh ngắm.” Tôi khoát tay, nói: “Đừng, cứ để vậy.” Tôi sợ ông nói giá cặp lân. Tôi sợ tôi muốn mua. Tôi chỉ muốn học cách cười của hai con lân. Tôi muốn có gương mặt người, rạng rỡ nụ cười của một con chó nhỏ.


Nguồn: tienve.org

No comments:

Post a Comment