NGUYỄN QUỐC CHÁNH - ĐỤ VỠ SỌ / NHỮNG CÔNG DÂN TOÀN CẦU BỊ KẸT ĐẠN Ở HẺM 47 / HAI LẦN UỐN LƯỠI, MỘT LẦN THỞ PHÀO / PHỈNH - thơ


ĐỤ VỠ SỌ

Đinh Linh viết “Vesicle” là chữ đẹp nhất trong Anh ngữ.[1] Nhưng có tới 3 chữ đẹp nhất (ít được viết) trong tiếng Việt: Lồn, Cặc & Đụ. Chúng xuất hiện đồng thời với những: Mông, Má, Mũi, Miệng, Ăn & Ngủ... Sau 10 thế kỷ bị Tàu hầm nhừ, Lồn, Cặc & Đụ có màu sắc khác: Âm hộ, Dương vật & Giao hợp. Lồn, Cặc & Đụ bị tống khỏi hàng ngũ của Mông, Má… & chúng vất vưởng ở vỉa hè cùng với bà bán vịt lộn, thằng đạp xe & ả Magdalena đĩ thoã. Nếu Jesus không hỏi: trong các ngươi ai chưa từng Đụ thì hãy ném vào chị ta?! (Sự hổ thẹn của họ đã cứu Magdalena khỏi trận mưa đá). Sao không có sự hổ thẹn nào để trả lại công bằng cho Lồn, Cặc & Đụ? Khi nhắm mắt lại (đưa tâm về với thân), tôi thấy chúng là tinh tú, những vật linh, có năng lượng của xúc cảm hùng vĩ & hoạt tính thần bí. Lồn là vọng âm của trống, của chuông & của ký ức nguyên thủy. Lồn là mặt trời mọc trên biển. (Nếu không tin thì hãy kiểm chứng). Hãy hỏi ký ức các vua Hùng, hỏi mặt trời mọc trên biển ở Mũi Né, hỏi chuông chùa Thiên Mụ & hỏi trống đồng Ngọc Lũ. Mỗi lần nhìn mặt trời mọc trên biển, tôi đều liên tưởng đến cái quyền uy bao la của Lồn. (Không phải một mà mười lần như một). Và khi tôi phát âm “Lồn”, tôi nghe rõ tiếng vọng của nó rền vang từ mộ chí lịch sử, từ trong cái từ bi bát ngát của Bụt & từ trong cái bất an kỳ cùng của ký ức. 10 năm qua, tôi bị 3 lần bồ đá, bị một lần vợ sang ngang & tôi buộc phải trở thành một kẻ chỉ Đụ cát. Không biết bao nhiều lần tôi nằm sấp trên cát, mắt lim dim dịu dàng nhìn mặt trời mọc. Nhìn một hồi tôi thấy có sự chuyển dịch từ đỏ sang đen. Nó không còn là một quầng sáng đỏ lấp lánh, nó biến thành một lỗ đen lung linh & ám ảnh. Máu trong người tôi bắt đầu tăng tốc & lượng hồng cầu ưu tú nhất hối hả dồn xuống đan điền. Cặc tôi ấm và cứng. Cặc tôi rưng rưng. Cặc tôi mừng húm. Tay tôi bấu xuống cát, bụng tôi áp xuống cát, miệng tôi há hốc vì cát & mông tôi xoay. Cứ 9 vòng xoay từ trái qua phải, Đụ một cái. 9 vòng xoay thứ 2, Đụ 2 cái. 9 vòng xoay thứ 3, Đụ 3 cái. Sau đó mỗi vòng xoay, Đụ một cái & sau đó ½ vòng xoay, Đụ một cái & sau đó không xoay nữa, mà Đụ miên man. (Ê, không đụ theo nhịp của chó, ngựa à nghen, mà Đụ có thi pháp theo nhịp của nhạc đàng hoàng). 9 nhịp đầu, Đụ theo nhạc Cung Đình (tài tử); 9 nhịp sau, Đụ theo nhạc Tiền Chiến (lãng tử); 9 nhịp kế tiếp, Đụ theo nhạc Kháng Chiến (quyết tử); 9 nhịp tiếp nữa, Đụ theo nhạc Hậu Chiến (tự tử). (Nhưng mà nhạc của Trịnh thì không thể nào Đụ nổi). Hết nhạc nội thì Đụ sang nhạc ngoại. Đụ theo tiếng trống kinh thiên của Kitaro, Đụ theo tiếng guitar gió hú của Hoàng Ngọc-Tuấn, Đụ theo tiếng violin đáy thắt lưng ong của Vanessa Mae &, không còn gì để Đụ nữa khi bài Red Hot của Mae chấm dứt. & hỡi ơi, một con sóng ập tới, lật ngửa tôi. Mọi ý niệm & chủ nghĩa bị xóa. Đó là tự do. Nhờ bầm dập mà tôi có hàng ngàn lần Đụ cát. Sau nhiều năm te tua, Cặc tôi bây giờ trở nên thượng thừa. Nó có thể Đụ gãy cây chuối 8 tháng tuổi, nó có thể Đụ bể chai bia Sài Gòn, nó có thể Đụ nứt trái dừa Bến Tre, nó có thể Đụ sập chùa Một Cột, & đặc biệt, nó có thể Đụ vỡ tất cả những cái sọ hủ lậu. Đụ là một chữ nhiệm mầu!






NHỮNG CÔNG DÂN TOÀN CẦU BỊ KẸT ĐẠN Ở HẺM 47

Chúng tôi là những công dân toàn cầu, bởi đứa nào cũng có tóc, răng, một vài đứa còn bày trò nuôi râu, bày đặt trọc đầu và hầu hết đều lủng lẳng điện thoại. Chúng tôi cực kỳ thính mũi, nhất là đánh hơi các loại mùi thúi. Chúng tôi hả hê với chữ Being lắm, vì nó là ngôn ngữ 13 Cách Của Con Chim Đen. Chúng tôi hãnh diện với chữ Trảm vô cùng, vì nó là ngôn ngữ của Tam Quốc Chí. Nhưng chúng tôi cực kỳ hổ thẹn với chữ Bác âm ỉ, vì nó là ngôn ngữ Chí Phèo. Tất nhiên là chúng tôi đọc như điên, ăn qua loa, uống triền miên và mần tình rất ít. Chúng tôi biết không chỉ nghĩa thẳng, chéo, mà cả nghĩa lắt léo của những cụm từ. Chẳng hạn Sài Gòn, nghĩa thẳng là Sài Gòn. Nghĩa chéo không có. Nghĩa lắt léo của Sài Gòn là Hồ Chí Minh city. Ngoài ra chúng tôi còn biết vắt dòng, nói ngọng, nhại giọng, móc hầu, giải cấu và chuyên nghiệp lông bông. Vì thế mà những thứ đáng lẽ vứt thì chúng tôi nhét cả vào đầu. Chúng tôi tuyệt đối trung thành với câu: năng nhặt chặt bị. Chúng tôi mất dần khả năng phân biệt thứ gì rác, thứ gì có thể tái chế, nhưng chúng tôi biết chính xác John Cage chết năm1992, Susan Sontag tóc đen và dày, Nguyễn Cao Kỳ về Sài Gòn được/bị cảnh sát hộ tống vô khách sạn, Nhất Hạnh ghé chùa Già Lam được/bị Tuệ Sỹ bỗng dưng đến kỳ nhập thất. Chúng tôi luôn nâng cấp đạo đức bằng cách thường xuyên truy cập internet, ngoài Tiền vệ, Talawas là những trang web sex. Thỉnh thoảng chúng tôi cũng hớn hở ra ngoài. Xa nhất là New York và gần nhất là Angkor. Ở New York chúng tôi thèm phở và nhớ làng Vũ Đại, ở Angkor chúng tôi thèm thịt chó và nhớ hẻm 47. Chúng tôi đầu thai là để thèm và nhớ. Kiếp này thèm toàn cầu và nhớ một nơi chốn, một lỗ chân trâu. Con hẻm rộng và cụt (chứ không phải hẹp và sâu) dẫn vào nội thất mãn kinh của bà chúa gắt gỏng. Mỗi khi bà chúa xẹt qua là vang vọng trong đầu lời ca: đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt. Tuy chúng tôi đều có Honda, Yamaha và cả những chiếc Bus. Chúng tôi đỡ mỏi chân hơn tiền nhân hay giang hồ lê lết, nhưng chúng tôi đều đã hoa mắt, tê chân. Chắc vì chúng tôi là những công dân bị/phải toàn cầu. Mặc dù chúng tôi có tóc, răng và râu, nhưng trong đầu không đủ phép biện chứng, nên cặc dái dù có săn và cứng cũng không tới đâu. Khi có tiếng nổ thì đừng tưởng ở đây có khủng bố. Chúng tôi chỉ xớ rớ và bị cướp cò.





HAI LẦN UỐN LƯỠI, MỘT LẦN THỞ PHÀO

I. Uốn lưỡi 7 lần, rồi hít sâu…

1
Tao là cái thoi thóp chình ình trên thớt-
đụ má tụi mày cứ không ngớt mài dao!

(Ê, đừng tưởng là tao không có dao
đừng tưởng là tao không có dao
tao có một con dao đỏ au trong túi
một con dao với 7 cái lưỡi
một lưỡi ngắn cho tao và
6 lưỡi dài hơn cho mày!)

2
Tao là cái thây ma tẩm gia vị thâm xì trong lăng-
đụ má hàng triệu thằng đang âm thầm đào huyệt!

(Ôi, tao đã di chúc với
Phan Văn Hùm là hãy làm ơn
thiêu tao vì tao đã mật lệnh
thủ tiêu Huỳnh Phú Sổ nên
tao sợ lắm kiểu chơi mồ mả
bởi tao đã đào quá nhiều những
cái hố và bây giờ tao biết ở
khắp nơi đang âm thầm đào lỗ!)

3
Tao là cái phù du bị tịch thu căn cước
đụ má nền cộng hoà vẫn không xâm nhập được!

(À, nhờ Mộng Lan và Đinh Linh
nhắn với anh hai G. W. Bush
[anh hai nói Huê Kỳ xuất Tự Do
chứ không chỉ phần mềm Microsoft]
có thể nào đổi cho tao một hớp
tự do lấy cả kho nước mắm
Phan Thiết có được không?!)

4
Tao là cái tối thui đi giật lùi khiếp nhược
đụ má bác Saddam bị chú Huê Kỳ lôi khỏi hang như chuột!

(À, các quán nướng ở Sài Gòn
hầu hết đều bán thịt chuột
mỗi lần nhai một chú tí giòn giòn
lại bồn chồn nhớ bác Saddam
ở Việt Nam các bác độc tài đều là
nông dân chắc rành lắm cách
làm thế nào để lột da chuột?!)

II. Uốn lưỡi 14 lần, rồi hít sâu 2 lần...

Tao là thằng chẳng ra gì (nhìn mặt tướng Giáp trên ti vi, tao thấy như vậy)!
Tao ở trong một xứ sở cũng chẳng ra gì (nghe chuyện mấy cô lấy chồng Đài Loan bị bán làm đĩ, tao nghĩ như vậy)!
Nên tao đinh ninh tao là một thằng rất ra gì (đọc tư tưởng Hồ Chí Minh, tao giật mình tin như vậy)!

Tao là thằng 18 đời đóng khố (để lại trong đại từ điển một chữ KHỔ)!
Tao là thằng 9 kiếp chổng khu (để lại trong đại từ điển một chữ HÙNG)!
Tao là thằng 79 năm phát mại dân ngu (để lại trong đại từ điển một chữ VĨ)!

Trong một xứ sở mịt mù như vậy, tao biết làm gì (nếu không chơi đĩ thì đi tu, nếu không đi tu thì lãnh tụ)!?
À, tao là lãnh tụ! lãnh tụ! lãnh tụ!...và đằng nào thì tao cũng lãnh đủ!

Đụ má thằng nào kích động nhân dân?- (Họ là thị phần của tao, không thằng nào được phép giành!)
Đụ má thằng nào núp sau nhân dân?- (Họ là thị phần của tao, cấm thằng nào bén mảng tới gần!)
Đụ má thằng nào cỡi nhân dân?- (Họ là thị phần của tao, đố thằng nào hó hé nhón chân!)

Thôi, anh hai, anh hai bớt giận, để em xoa cu cho anh hai ngủ! (Một cô mát sa điệu nghệ nói với tao như vậy.)

III. Không uốn lưỡi nữa mà thở phào…

Theo cụ rùa mắc cạn, tao là vật (linh).
Theo sách giáo khoa giật mình, tao là người (nhược).
Theo giới tính hả họng, tao là dương (vật).

Khi nằm ngửa, tao là thằng cu (má hay nựng, thỉnh thoảng còn hun [rất biết ơn điều đó]).
Khi biết đụ, tao là thằng cặc lõ (thỉnh thoảng được măn, bú, liếm [sướng không chịu nổi]).
Khi biết yêu, tao là thằng siêng năng (mân mê từng phân thân thể người tình).

Người ta nói, đàn bà: miệng sao ngao (lồn) vậy.
Người ta nói, đàn ông: mũi nào cặc ấy.
& tao thấy: lịch sử chứa cái gì, lạ kỳ, cặc & lồn chứa cái nấy.

Lại thở phào và nuốt nước miếng liên tục…






PHỈNH
(ưa phỉnh, phỉnh dỗ, phỉnh mũi, phỉnh nịnh, phỉnh phờ, lừa phỉnh, phỉnh gạt)

Để giết chuột, không gì bằng keo diệt chuột của công nghệ sinh học Việt Nam.
Để giết bọn văn nghệ, không gì bằng lùa chúng vào Hội Nhà Văn Việt Nam.
Để giết lũ sinh viên, không gì bằng cấp cho chúng bằng tiến sĩ Việt Nam.

Để chơi trò ngu dân, không gì bằng làm lãnh tụ tinh thần Việt Nam.
Để chơi trò bù nhìn, không gì bằng làm đại biểu quốc hội Việt Nam.
Để chơi trò văn hiến, không gì bằng làm công dân thủ đô Việt Nam.

Để biết ngày mai ra sao, không gì bằng nghe thầy bói Việt Nam.
Để biết quá khứ thế nào, không gì bằng đọc lịch sử Đảng Cộng Sản Việt Nam.
Để biết hiện tại tới đâu, không gì bằng lái xe qua các nẻo đường Việt Nam.

Để lấy cảm hứng đồi trụy, không gì bằng nhậu thịt chó vỉa hè Việt Nam
Để lấy cảm hứng phản động, không gì bằng ra vào hải quan Việt Nam
Để lấy cảm hứng anh hùng, không gì bằng chui xuống địa đạo Việt Nam

&

Để hiểu nghĩa của từ phỉnh, không gì bằng làm công dân nước CHXHCN Việt Nam.



Nguồn: tienve.org

No comments:

Post a Comment