BÀI THƠ VIẾT TRONG ĐÊM THÁNG GIÊNG KHI TA BỊ ĐAU RĂNG
cái
mặt cuội già méo xẹo trong
gương
là
mi đó à
ôi
đáng thương nhưng không tội
nghiệp
từ
chiều đông muộn
còn
buốt giá tới xương
tiếng
nước tuôn xuống máng xối
(không
xa xôi)
tiếng
vù vù
(không
do lũ ruồi nhặng bu)
tiếng
bánh sắt nghiến
(không
bởi một con tàu điện)
đã
hành hạ ta mãi
cho
tới lúc thật khuya
mi
chẳng tham ăn mà cớ chi mi
lại
bị
trừng
trị?
răng
của đại dương xanh
(cá
mập)
răng
của tư bản đỏ
(cá
sấu)
có
bị nhức nhối không nhỉ?
ĐÊM THẤY TA LÀ XÁC ĐỔ
xuân
canh dần khiến nhớ tết mậu thân
(khi
xem youtube giữa đêm giao thừa)
ngắm
một chàng trai quốc ngoại hát lơ
lớ
giọng bắc kì
ca
khúc trữ tình của đấng thiên tài nhạc
sĩ
ta
không thấy đoá hoa tường vi
ta
không nghe tiếng bước chân phố lạ về
gác
nhỏ
ngồi
hát ca rất tự do
mà
ta chỉ khiếp đảm vì hình dung rất rõ
dưới
đáy rãnh mương hố chôn tập thể ở
huế
ta
là một cái xác đổ ta là một cái xác đổ
xuân
canh dần đừng quên tết mậu thân
(khi
máu đỏ tung toé lên cánh mai vàng)
CỦA CHUỘT VÀ MẸ
Bà
má của F. Sagan k/o sợ bom Ðức mà sợ
chuột
bom
Ðức trong thế chiến 2
tất
nhiên
con
chuột thì nó đã lòi cái bản mặt
chuột
trong
căn bếp của bà chủ nhà Marie Quoirez
sau
một cuộc dội bom long trời lở đất
ở
Lyon .
(Về
các trận pháo kích vào thủ đô
Sài
Gòn yêu dấu của miền Nam
dấu yêu
sau
Tết Mậu Thân 1968
mi
còn nhớ thêm được gì
ngoài
các bao cát nhỏ?)
Bà
má của mi thì bả cũng rất là sợ chuột
(chuột
dưới cống chuột trong bếp và
chuột
trên đời)
dĩ
nhiên dĩ nhiên dĩ nhiên
nhưng
khi người tá điền
sau
mùa gặt ra Cần Thơ nộp lúa để trả nợ
có
đem theo một xâu chuột đồng biếu chủ
điền
bà
đã bảo người nhà làm thịt và rô ti chuột
cho
“nhà bếp” và “xấp nhỏ” ăn thêm
bà
thì hiển nhiên không xơi thịt cầy mickey.
Ðó
là trước năm 1945
thịt
chuột đồng chiên béo ngậy
(và
có mùi chuột dù đã được ướp muối sả)
hình
như mi cũng có ăn hai cái đùi chuột nhỏ
và
nuốt
trôi
vì
lúc đó mi đã năm hay sáu tuổi đời
chị
Hai và chị Ba đã có chồng ra ở riêng.
Mi
thì ngủ chung với một chị vú tên Tiệc
cho
mi ăn uống tắm rửa thay áo quần và
dắt
mi đi chơi mỗi buổi chiều
gái
quê đất Bắc “mưa phùn ướt áo tứ thân”
nhưng
đã có làn da trắng mịn như gái Bến Tre
xứ
dừa
cha
mẹ là bần cố nông
mang
con gái ra thế để trừ nợ ông bà ngoại
khi
lên 16 lúc mẹ mi lấy chồng
ngoại
cho chị Tiệc đi theo sang Nam Vang
hầu
hạ
rồi
đến năm 1939 cả nhà 10 người lớn bé
trở
xuống Tham Tướng ở chung với ông bà ngoại
đã
nghỉ hưu và đã trở về Nam
sau
khi ba mi mất ở Sài Gòn.
(Có
thể vì quá nghèo đói
luôn
luôn thèm khát một bữa ăn no nê
thật
đầy bụng và thật khoái khẩu
mà
bố mẹ đã đặt tên cho con gái là Tiệc?)
Trước
khi tản cư chị Tiệc phải lòng một anh
thợ
điện
chị
trốn nhà bị bà ngoại và má đi lục tìm khắp
tỉnh
lẻ Cần Thơ bắt về
ngoại
và má ngồi trên giường ở nhà dưới
chị
Tiệc ngồi dưới đất cúi đầu khóc lóc xin lỗi
ngoại
tha tội và gả chị cho anh thợ điện
đôi
uyên ương dọn về một căn phố nhỏ tối om
một
màu đen đặc ấm cúng
ở
gần chợ và nhà thương trên một con đường
hai
bên có trồng
hai
hàng bã đậu trưa nắng lửa cây rợp bóng
lá
xanh.
Xin
thưa tiếp:
Trong
câu chuyện có bi thương
nhưng
vào cái thời điểm ấy thì cũng rất là quá
bình
thường
chỉ
vỏn vẹn
vâng,
xin thưa chỉ vỏn vẹn có hai người
lau
mắt
là
chị vú
và
đứa bé
vì
hai lẽ.
MỘT KỶ NIỆM TỪ THỜI NAM BẮC PHÂN
TRANH
khuya
khuya khuya
khuya
lắc khuya lơ
thức
khuya rất khuya
đọc
truyện ko tàu đọc thơ ko nhật
coi
phim
ko
chưởng ko hiệp khách
tớ
thích ăn lót dạ già bằng một bữa
khuya
rất khuya
với
cơm nguội do mình nấu nồi điện
và
với cá thu hộp
hơn
là nhai pizza
zai
nhách
jao
tận nhà
vì
tệ xá ở gần xịt một cái tiệm bán
pizza
thích
tuna
in
sunflower oil
có
thể là vì khi đi lính 9 tuần
với
các đồng nghiệp bức xúc gõ đầu trẻ
cuối
tuần được dìa phép
chiều
chủ nhựt buồn đeo xe lam trở vô trại
trước
khi băng qua đồng khô vào cổng hậu
tớ
luôn luôn mua vài
lon
cá thu small size
đồ
phế thải hay buôn lậu của lính G.I.
ở
cái chợ chồm hổm có bán đủ thứ ly kỳ
lặt
vặt từ các PX phục vụ lính Mỹ
để
ăn đệm với cái cà mèn cơm ôi
binh
nhì VNCH rất khó nuốt trôi
bạn
đọc sẽ bĩu môi
chỉ
vậy thôi mà
cũng
lê thê thơ với chả thẩn
làm
mất thì giờ quý báu của thiên hạ
chán
wá
xin
thưa
chán
thật
BÀI THƠ CUỐI NĂM
1.
Giết
tay không gớm người
(một
cách nói đùa dù không muốn tếu)
nhưng
cắt tay ai
và
để làm gì
bởi
tay người không quí bằng chân gấu
nếu
cắt tay bọn quỉ đỏ cứa cổ dân đen
khi
thời cơ đến
chỉ
cốt để trả thù
thì
dã man quá
có
phải không ạ?
Rồi
tôi nghĩ tới chiếc ghế tuy trống mà không
vắng
(trên
Tiền Vệ)
những
chấn song
những
chấn song bát ti kiên cố
trung
quốc việt nam hay bất cứ nơi đâu
dù
gì cũng chỉ là những chiếc gậy sắt chóng chầy
sẽ
đập gãy lưng
những
kẻ sử dụng chúng.
2.
Cuối
năm tây tôi soi ngắm bóng hình mình trong gương
đẹp
như thần tượng
nằm
dưới mương
ở
ngả ba đường
của
kiếp sống tha phương
(không
cần nước mắt trông về miền quê lai láng cải lương)
tôi
vẫn nhớ nhưng không còn muốn nghe cô Thái trẻ ngày xưa
ca tình hoài hương
một
quê hương huyền thoại chỉ có trong trí tưởng tượng
của
ông nhạc? sĩ mơ tiên sính kể những chuyện hoang đường.
3.
-
Ôi những cánh bướm chữ chập chờn ngũ sắc
của
văn nghệ văn gừng mải mê đánh trâu thời điện toán
rồi
sẽ tạo được hay không những cơn giông bão nào đây?
29.12.2010
Nguồn: tienve.org
No comments:
Post a Comment