ĐINH LINH - LIÊM KHIẾT THẨM MỸ / ĐỐI THOẠI TRONG BÓNG TỐI / KIỂM ĐIỂM / HẬU THỜI TRANG / NĂM THÁNG / THÂN SỰ / PHÌNH VÀ TEO / THƠ NẠM PHỨT / THỰC ĐƠN 2 / BA BÀI THƠ VỀ THỊT (BAO NHIÊU? + NHẠC THÍNH PHÒNG + THỰC ĐƠN 1) / VÀI NGÀY, TRẢ TỪNG ĐÊM - thơ


LIÊM KHIẾT THẨM MỸ

Hắn xé toạc tai, khiếp tởm bởi một nốt nhu nhược.
Hắn xé toạc mũi, choáng váng bởi một hương thoảng, lập lờ hôi.
Hắn chọc thủng mắt, phẫn nộ bởi một dấu chấm thang
Hiển nhiên thừa!

Rồi hắn ăn một tô phở vô tích sự, vu vơ và bất hạnh,
Một tô phở hoàn toàn bất khả xâm phạm,
Một tô phở nhố nhăng, sa sút và phạm tội. Oẹ,
Hắn tự xé miệng từ mặt mình.






ĐỐI THOẠI TRONG BÓNG TỐI

“Ký ức là một kẻ trần truồng, da lốm đốm
Những tiếc rẻ, ngồi chồm hổm bên cạnh
Cây đèn cầy, trong lòng cá voi.”

“Ký ức là cái rổ khổng lồ,
Đầy ắp cảnh, câu và cá
Phơi hoài không khô.”

“Lưỡi câu hay câu tỏ tình từ lỗ miệng?”
“Đã không mặc quần mà còn dám hỏi!”

“Không ai lái hay lọc, ký ức tự ngứa, gãi hờn gót chân kẻ đã khuất.”






KIỂM ĐIỂM

Trán rộng, tạm gọi là thông minh, mênh mang, hên là không u quá, nhưng cũng đủ cứng để ủi vào ức đối thủ một cú quả là vô duyên trước khi lặng vào lãng quên.

Mắt ti hí, chẳng thấy được bao nhiêu, càng ngày càng cận vì lầm lì nhìn trơ vào cảnh mặt trời làm tình với mặt trăng, thật là đáng đời.

Mũi thì quá tẹt, dĩ nhiên, đồi trụy, An Nam, bấy lâu nay không yểm trợ nổi cho một gọng kính mủ rẻ tiền, lượm từ lề đường nhớp nháp sau một trận mưa rào.

Một hàm răng hỗn tạp, bất đồng, mâu thuẫn, mỗi đơn vị, mỗi chiếc răng, là một cá thể tự do, bất khuất, cam kết không đội trời chung với bất cứ chiếc nào khác.

Một bộ ngực khiêm nhường, nhược tiểu, lép nhưng không lém, sòng phẳng, an phận.

Ngược lại, dương vật thì ù lì, với một khuôn khổ, kích thước mang máng nhi đồng, nặn hoài cũng vậy thôi, vừa tủi thân vừa láu cá, lăn lóc dưới gầm giường.






HẬU THỜI TRANG

Áo dài phất phới, hé hở chọn lọc, tơ tằm tả tơi—85.000
Quần bò miễn đáy, sôi nổi triền miên, lốm đốm bùn—150.000
Áo phông lòi xương, phô hình chuột quái, khá sặc sỡ—30.000
Com lê si đa, gần mới tinh, chỉ mặc một lần, trong hòm—90.000
Quần lót dễ tụt, chẳng thèm bợ đít, phảng phất mùi dừa—45.000
Xì líp gác trinh, siết mạch tối đa, bùi hương giấm—70.000
Cà sa tân thời, lóng lánh về đêm, tiện nhún nhảy—120.000
Đồng phục công an, vạn túi thẳm, khỏi còi—320.000
Váy ca ve, đượm tình tứ, luôn mát mẻ, đại hạ giá—10.000






NĂM THÁNG

Dân làng này có một phương pháp
Rất quái gở để đếm tuổi. Theo họ,
Một người 31 tuổi, họ coi là 13 tuổi.
Một người 46 tuổi, họ coi là 64 tuổi.
Ai 55 tuổi thì vẫn 55 tuổi, dĩ nhiên,
Còn một ông già 100 tuổi, đối với họ,
Chỉ mới hả hê và méo mặt trên quả đất tuyệt vời, khốn nạn này
Đúng một năm.






THÂN SỰ

Cơ thể con người,
Thật quen thuộc, quá xa lạ,
Mỗi lần tụt quần là một lần
Nằm vạ.

Đầu, mình và ngũ chi.
Tóc, tim và chỗ khuất.
Miệng và vài kẽ hư vô.

Mông em, tường Bá Linh.
Anh phải, anh sẽ phóng!
Dập mặt.

Gò Công, nhìn thẳng.
Núi Bà Đen, địa ngang.
Vịnh Hạ Long, trả từng giờ.

Mỗi năm, sóng biển lại khiến cái tôi lở thêm ít nhất một gang tay.






PHÌNH VÀ TEO

Ai cũng trầm trồ trước những cái phốp pháp, phĩnh, đầy sức sống. Quá khổ mới đã. Nhỏ oải lắm. Thật bự mới có thể trét đầy mặt, trám miệng, nhai cho nó sung sướng. Chẳng ai chịu bốc những món tẻo teo. Tuy vậy, có những kẻ phổng phao luôn ao ước được teo lại. Thay vì bành trướng, phát triển, họ chỉ mong được thu mình vào một vết rạn. Ngang hay dọc cũng chuẩn. Mịn hay xù xì cũng chuẩn. Màu gì cũng chuẩn.






THƠ NẠM PHỨT

Cô đơn, cô độc, cô hồn, tôi ngồi
Chồm hổm, nốc cô ca một mình.

Tơ lơ mơ, gà mờ, ấm ớ, khờ,
Một lần nữa, tôi lại ngóng
Đại Hội Băng Lộn Hình
Áp Phê X tại Hà Lội.

Tôi từ từ hay từ từ tôi?
Khi viết lách, tôi luôn địa
Vào cái đáy đen sì, sâu thẳm,
Thum thủm (hạng) nhất (thiết).

Tuy rất rắn, thoắt, chắc chắn, choắt, hăm hở,
Tôi ủi hoài mà chẳng nên kim (chỉ) gì (cả). Khổ!

Lòng thòng mới đẹp, ngắn hay gì?






THỰC ĐƠN (2)

Thịt rắc phấn trắng.
Thịt giăng đồ mủ rẻ tiền.
Thịt rọi từ sau bởi đèn đỏ chớp chớp.
Thịt chụp từ dưới.
Thịt tự đắc, chụp từ dưới.
Thịt vừa được chỉnh, được trầm trồ khắp thế giới.
Thịt đang lang thang bỗng bị ụp.
Thịt ướp mồ hôi dĩ vãng.
Thịt riêu trong hậm hực.
Thịt bị khạc lên, đạp, rồi đốt.
Thịt bị nổ tung để kiếm lời.
Thịt bị bóp méo bởi tiếng tăm hay xuyên tạc.
Thịt sốt ruột dưới tấm drap xa tanh.
Thịt cuộn trong một chiếc mền cũ, bện tết.
Thịt được đem lén vào, ra thiên đàng.
Thịt chùa nhưng không chùa, linh thiêng, không ai thấy.
Thịt cong queo trên lề đường, lốm đốm tuyết mùa xuân.
Thịt núp sau báo mới ra lò.
Thịt phô toàn những màu chướng.
Thịt bầy nhầy trên sân khấu.
Thịt rướm máu để ăn khách.
Thịt rửa, rồi nhét vào lòng đất.
Thịt thừa khá có duyên.
Thịt dứt khoát chéo vào hư vô.






BA BÀI THƠ VỀ THỊT

BAO NHIÊU?

Đi ngang, hắn thoáng địa pho thịt đứng.
Quá nhiều hạt gạo, bài học và đêm dài
Để xương nhí âm thầm trổi.

Quá nhiều trứng.



NHẠC THÍNH PHÒNG

Đôi toòng teng, như cặp cánh, vỗ đê thịt.
Bốn chân ướt đang bình bịch trên gạch men.


THỰC ĐƠN (1)

Thịt tẩm phấn.
Thịt nửa nạc nửa mỡ.
Thịt hai ba màu.
Thịt rọi đèn màu.
Thịt ấm ớ.
Thịt thẹn.
Thịt trùm mền.
Thịt nịt.
Thịt thắt lỏng.
Thịt thừa.
Thịt vẫn thừa.
Thịt tự do.
Thịt lắc tới lắc lui.
Thịt áp drap.
Thịt miệt vườn.
Thịt phảng phất dầu dừa.
Thịt ướp mồ hôi.
Thịt trụi.
Thịt truyền thống.
Thịt nhập.
Thịt hợp lưu.
Thịt hòa hợp hòa giải.
Thịt cấm.
Thịt khuyến mãi.
Thịt về hưu.






VÀI NGÀY, TRẢ TỪNG ĐÊM

Mới từ đó về. Toàn là bọn xỉn nhấp nhô, lải nhải, cười khúc khích cả đêm. Vì vậy, không thể ngủ được. Nệm thì lủng bủng. Khi bất hạnh dồn về đầu và tứ chi, chúng ói, chửi, rồi tiếp tục xướng ca. Trên bốn vách, ngàn vỏ nhện trùng trùng phất phới. Thật biết ơn trời đã cho tôi một thời gian tuyệt vời. Làm gì làm, đừng bao giờ đến đây nhé. Hình như đấy là một con tắc kè đang luyến tiếc những ảo tưởng trừu tượng, một màu viển vông hay một mùi tuy rất xoàng nhưng vẫn tình tứ. Hắn quằn quại như ít nhất 1/2 linh hồn tôi. Vết ẩm trên trần nhà thì trút lệ triền miên như một em gái mới dậy thì, vừa biết thoa son, bài trứng lần đầu, chưa kịp nhuộm tóc vàng. Phảng phất sau một tấm màn mốc meo là một thân hình mốc meo. Chưa từng cháy, bóng đèn mới tinh đã lỗi thời. Rời, tôi xuyên qua một bãi thiên tai tưng bừng, ngổn ngang những sáng tác. Hẹn kiếp sau nhé, có lẽ cũng chỗ này.

Nguồn: tienve.org

No comments:

Post a Comment