LỊCH SỬ TẦY HUẦY CỦA NHỮNG KẺ SỐNG LÀ MA & CHẾT ĐỂ LẠI DA TẮC KÈ
Bá Thọ (thuộc phe
bá cháy, cháy là phải chạy, không kịp là phỏng dái, nói lái là giải phóng) vừa
phảy một vụ liên văn bản Hàng VN Chất Lượng Cao (cao là Cao Đài, là cao cao bên cửa
sổ có 2 [Xuân Hồng]
chàng hôn nhau [Tôn Đức Thắng và Hồ Chí Minh]) của gã xì thẩu họ Mạc (lạc xuống
Việt Nam sau Thiên An Môn) trên đường Nguyễn Tất Thành (con đường đi miết sẽ
dẫn về miệt Rừng Sát, nơi Viễn [du đãng] ém quân phục Tây, vậy mà vào một ngày
đẹp trời lộng lẫy, Đảng [ta] giở trò điệu hổ ly [tán] sơn, và suýt nữa thì Viễn
đã bị mần thịt).
Một học trò kỷ
lục hút chích, thỉnh thoảng còn vũ xắc xi trong lớp, hỏi thầy giáo (mác) đôi
khi, Tất Thành là ai vậy, và được biết ngay, là một thanh niên đẹp trai, (ôi,
chắc các em bia ôm thời nay không khoái, các em chỉ khoái đàn ông bây giờ cứ
phải là tam ánh cơ: đầu ánh bạc, ví ánh kim, chim ánh thép [thành ngữ mới]!) nhưng lâm cảnh khốn
cùng (người tầm thường mà cùng thì thành đạo tặc, nhưng kẻ chí cả mà khốn, thế
nào cũng phải tìm đường vượt biên, dĩ nhiên không phải để cứu mình mà cứu
nước).
Không biết cha
nội (thích nguyên [cớ] tánh) Phạm Công Thiện thoát (cái) hiểm Việt Nam
cách nào mà dám viết Triết lý vượt biên? - Ơ hay, cái gì mà tớ không dám,
cứ cái đám giáo sư giáo siếc, tiến sĩ tiến sọt cộng hoà XHCN là tớ rỉa (giọng
Trần Mạnh Hảo)?! - Thử hỏi cái gì ăn mà không ỉa, cái gì sống mà không chết,
nghĩa là cứ ngắm, cứ nghía, cứ nghiền, cứ ngẫm về cái ỉa, cái chết kiên trì,
ráo riết và mãnh liệt từ đầu đến đít, thì trước sau gì triết lý cũng thòi ra
(giọng Nguyễn Đức Sơn), huống hồ vượt biên hiển nhiên rùng rợn!
Vượt biên hụt bị
tó là cái chắc (vượt biên khó lắm chứ, ai bảo vượt biên sướng, chỉ chăn trâu
mới sướng thôi). Tất Thành vượt biên bằng tàu sắt Pháp nên thành Vĩ Đại Nhân, Hưng Quốc vượt biên bằng ghe câu
mực chỉ thành Luận Văn Nhân, còn tao chết nhác đéo dám vượt nên mới thành Hèn Đại Nhân (tên một tác phẩm của Lê Đạt).
Vượt biên hy sinh
không thành liệt sĩ đã đành, nhưng thoát nạn thì thành Việt kiều yêu nước là
cái chắc. Theo thống kê của Bộ Xóa Đói, mỗi năm Việt kiều lì xì chừng 2 tỷ rưởi
Mỹ kim (ôi, mới thấy nghèo từ muôn kiếp trước không biết xoá đến bao giờ mới
hết cho được!). Ừ, đã có tư tưởng Hồ Chí Minh đục nước béo cò thì cũng phải cởi
trói cho người ta có Triết lý vượt biên chứ
lị. À, thì ra có máu triết gia sướng quá ta, ha ha ha, nhìn thứ gì cũng ra tư
tưởng, hay thiệt!
Cũng bằng cách
của phe bá cháy, tướng (12 con) Giáp vừa công bố trên mạng Vietdienulinh một
phát hiện mới tinh ở tuổi 94 rất ư là cừ:một trại súc vật
dưới lòng đất Ba Đình bí sử. Phối hợp đồng điệu giữa đội du kích
kính râm thám tử với phương châm phình ngôn chính ủy phúng dụ Orwell, cựu giáo
sư trường Thăng Long đã trưng ra bằng chứng truyền thống về một trại súc vật bí
mật trong lòng đất ngàn năm văn vật.
Con vật thâm niên
đáng gờm trong trại là một con rùa. Theo nhà Hà Nội phi vật thể học Huệ Chi, cụ
ta xuất thân từ hồ Hoàn Kiếm, nơi 3 đời thừa nước đục thả câu có lịch sử rất
ngầu đao kiếm linh hiển. Gươm giáo đã nhiễm vào máu, lậm vào xương thành di sản
quốc gia phi vật thể, còn cái mu chù dù của cụ lại là di sản cộng hoà xã hội
chủ nghĩa vật thể bò càng, nhưng do cạnh tranh bạt mạng không đàng hoàng giành
huyền thoại vào chung kết nhiêu khê nên dễ bề bị lật (tẩy) ngửa và trong đó
(cái mu của cụ) chỉ còn lại nước thải, dĩ nhiên là tạo môi trường phát tiết
(canh) bừa phứa của nhiều thể loại lăng quăng thi, văn, nhạc, họa như Thi,
Khải… mà Bùi Minh nghĩa sĩ Cần Giuộc phác giác sáng nay trên mạng Talawas ([ta] em là ai cô gái
hay nàng tiên [Tố
Hữu], em không
có khói làm sao qua có lửa
[Nguyễn Khoa Điềm ca bài Diễm xưa [Trịnh
Công Sơn] với Phạm Thị Hoài]?!).
Ngoài loài rùa
thần thoại, (12 con) Giáp còn chỉ ra hơn một tá những động vật cá biệt khác.
Chẳng hạn khỉ đầu đỏ Nghệ An, vượn răng hô Cao Bằng, cua đinh một càng Bến Tre,
gà chọi què cẳng Củ Chi, rắn hổ đất 2 đầu Minh Hải…
Thà rắn còn hơn,
rồng chả tích sự mẹ gì ngoài cái ỡm ờ lập lờ đánh lận con nít. Bố Đà tuy ăn
chơi hút chích khoác lác cực kỳ nhưng kịp thời thông minh chí lý: Lịch sử 4 ngàn
năm mà sơ khai, dân tộc mấy mươi triệu toàn con nít. Nói năng bừa
phứa như rứa, Bác Tản xứng đáng là (đứa) vô địch ô lem bíc quốc gia đấy nhá, và
chiếu nào mà Bác chả ghé đít xuống được, trong một (cái) quần cư lũ khũ chiếu
manh treo đầu dê bán thịt chó. Những Trần Quốc Vượng, Hà Văn Tấn… bẻm mép (do
sâu răng) chỉ đáng xách dép và lau chùi bàn đèn cho Bác Tản lên tiên.
- Cái xó (xứ) cùi
này thích hát bài đêm chong đèn ngồi nhớ lại (Trịnh Công Sơn) coi bộ hả hê tùy tiện
(nghi) lắm, phải hong em Cẩm em Nhung?
- Thôi, anh hai
ơi, đi đâu
loanh quanh cho đời mỏi (lại
Trịnh Công Sơn) cẳng, ghé đây em nhờ, đụ má hồi sáng tới giờ ế ẩm thấy mẹ!
- Kết thúc như
vầy (chỗ này) được hong (ông, Bác) Bút Tre (gai) ơi:
Giáp (ranh) thắng
trận Điện Biên
Dân (đinh) sướng
quá phát điên phát khùng
Sướng vì tưởng bở
anh hùng
Tưởng hoài nên
mới thành khùng thành điên
Nhà phê (chiếu
manh) Nguyễn Thanh Sơn (phết), cười ngờ nghệch, bình: Địt mẹ, đồ bố
láo! Thơ thế này, ông đéo cho mày vào làng (văn học sử) nhà ông đâu nhé!
PHỎNG VẤN CHÉO CÓ PHỤ LỤC HÌNH SEX
Tuần trước, tờ An ninh thế giới hốt hoảng vì một gã 50, có vợ bị hàng
xóm cắm sừng, sợ mất danh hiệu Gia đình văn hoá mới,
gã, nhờ thằng con 20 làm thịt tình địch, kết quả, thằng 20 bị xử tử, thằng 50
nhờ có thành tích xây dựng Gia đình văn hoá mới, tạm thời vô tội.
Sáng nay, tờ An ninh nội địa toát mồ hôi với bài "Phỏng vấn
chéo có phụ lục hình sex", phóng viên, một ngoại tuyến không chuyên, phục
kích đám ngoại biên và gái bán bar khu Tây ba lô Phạm
Ngũ Lão.
Tôi nghe kể thời
thuộc địa, Tây mà xớ rớ trên đường là dễ vỡ sọ lắm, kẻ nào săn được nhiều Tây,
kẻ đó, anh hùng dân tộc, nhưng bây giờ, hễ đứng/ngồi/nằm cạnh Tây một giây,
chắc chắn thơm hơn 3 đời lý lịch trong sạch.
Tôi hỏi một em
xoa bóp, từng săn sóc gần 1.000 con cặc, tình trạng bí mật của mỗi dân tộc,
được biết, bí mật của chủng da trắng là to béo nhất, nhưng mềm hơn bí mật các
chủng da màu, tôi hỏi em có biết tại sao, em nói, vì chủng da trắng ăn thịt gà
công nghiệp.
Tôi trộm nghĩ,
cặc có liên quan tinh khí đến chính trị, tôn giáo, văn chương và dĩ nhiên,
chứng tâm thần của một nửa cộng đồng, một nửa kia, thuộc về cấu trúc ngầm của
lồn, không biết Playboy có
khảo vấn đề tài này chưa, ai hay, làm ơn mách giùm.
Trở lại vấn đề An ninh nội địa,
sáng nay trời đòi làm mưa, nhưng cuộc chuyện trò nóng chuyển trọng tâm về hướng
Tây-Nam và, tiêu điểm rơi đúng tầng 9, một biu đinh lính Mỹ thời chiến, nay là
nhà khách của công đoàn tiên tiến, nhưng đoàn viên, đéo biết gì về sứ mệnh đồng
tiền, thường biến thành kẻ nửa keo kiệt nửa phung phí, theo tư tưởng của Hồ
thì, hậu quả của nan y bệnh sĩ, theo Hải Thượng lương y thì, biến chứng của
trung ương hậu bệnh trĩ.
Phỏng vấn chéo
nghĩa là, lưỡi người hỏi liếm được gan chân người nói, răng người nói cắn được
gót người hỏi, bố cục chéo là khéo phe phẩy với đám chính chuyên thèm phi này
nọ, thèm nhất là phi tuyến tính thắt ống dẫn tinh, phi tức là phò, phò tức là
phờ-o-pho-huyền-phò.
Đơn vị chéo thứ
nhất, một con cái, tóc đờ mi mo, xuất thân từ trung tâm có tham vụng (không
phải vọng) phủ sóng lên 4 vùng thiên địa, điện thế tình dục có lúc lên tới 4000
V, tuỳ mực nước từ Trung Quốc tràn về cao hay thấp, và những con đực, cỡ 110-
220 V bi bô về cường độ gia dụng, hễ cắm vô là đứt hết; đơn vị chéo thứ 2, một
con đực, tóc còn xanh, xuất thân từ chín tầng địa ngục, tư tưởng gốc là Không
Có Gì Để Mất.
Giá phỏng vấn là
41 tháng tiền đứng đường của một gái điếm, đại diện An ninh nội địa đòi thêm điều kiện, sau phỏng vấn là
15 phút ghi hình chín tầng địa ngục quần nhau với trung tâm tham vụng phủ sóng
lên 4 vùng thiên địa.
Phỏng vấn bắt đầu
lúc 9 giờ, 4 thành viên làm chứng đứng 4 góc, máy ghi âm và hình tự động, thả
từ trần nhà xuống nhưng không làm vướng, ánh sáng nê ông bọc giấy bóng màu
hồng, 4 chứng viên bất động, trừ khi 2 đơn vị chéo đột ngột đổi hướng, thời
gian phỏng vấn là 30 phút.
Trích đoạn:
…
“Chữ nào mày hay
xài trong ngày?”
“Giải cấu.”
“Loại nào rắc rối
nhất?”
“Điên.”
“Lấy gì phân
biệt?”
“Tiền.”
“Hôm qua mày nói
chuyện với ai?”
“Một loạn luân, 4
đĩ điếm.”
“Giới nào?”
“Một lũ bị ám.”
“Tình, tiền
hay…?”
“Cái đuôi lợn.”
“Giữa cái bóng và
con ma, cái/con nào đắt giá?”
“20 cái bóng bằng
một con ma, mấy cha đó nhảm, không có phân tâm học.”
“Mày hay cười,
cũng hay khóc, cấu trúc gia đình thế nào?”
“Cái loa ọ ẹ ở
phường buổi sáng và Tấm Ván Phóng Dao làm
bố tao cười, không ai hiểu tao làm mẹ tao khóc.”
“Mẹ mày hiểu mày
không?
“Bị tao lừa
suốt.”
“Mày biết cách để
thành nhà văn Việt Nam
chứ?”
“Phải thường
xuyên ra Hà Nội, và biết ít nhất 10 địa điểm tẩm quất giác hơi ở thành phố Hồ
Chí Minh.”
“Làm thế nào để
thành nhà văn Đông Nam Á?”
“Tất nhiên là
phải nịnh Bác Hữu Thỉnh và phỉnh chú Inrasara.”
“Còn muốn trở
thành nhà văn Canada ?”
“Ồ, phải hát
karaoke với Bác dịch giả Nguyễn Tiến Văn.”
“Và để trở thành
nhà văn thế giới?”
“Là phải tới Bắc
Kinh ăn vịt quay, ít nhất 1 lần; là phải tới Boston
chơi với Bác Nguyễn Bá Chung, ít nhất 1 buổi; là phải tới Paris uống cà phê với Bác Đặng Tiến hoặc Phan
Huy Đường, ít nhất 1 ly; và ít nhất 1 lần đọc thơ ở Văn Miếu vào ngày Nguyên
Tiêu.”
“Mày muốn trở
thành nhà văn thế giới chứ?”
“Tất nhiên, nhưng
không thể thành nhà văn thế giới nếu không vô Hội nhà văn Việt Nam .”
“Ủa, mày chưa nhà
văn Việt Nam
à?”
“Tao còn thiếu 3
địa điểm tẩm quất giác hơi, sau đó sẽ ra Hà Nội hoàn tất hồ sơ.”
“Mày có tin Đức
Mẹ khóc là thật?”
“Khi nào 100 ngàn
người đổ về Sài Gòn mới tin.”
“Con này chính
trị gớm nhỉ, thế mày có biết Lý Tống không?
“Tao có nghe nói
Lý Văn Sâm.”
…
BA BÀI THƠ
1
Tao là bố hắn-
Mặc dù con mẹ
đẻ hắn không phải vợ tao.
Hắn gọi tao là
cha-
Mặc dù tao
không già hơn hắn.
Tao cho hắn
một cái tên,
Và tao rút lại
lúc nào tùy thích.
Tao cho hắn
một phạm vi,
Và tao đì khi
hắn tới gần cái chấm đó.
Tao không coi
hắn là chó,
Thì tại sao
tao ăn thịt cầy hắn lại sủa?
Hắn định giở
giọng con hoang, hả?
Đừng tưởng đây
không còn là thời huy hoàng của lãnh chúa!
2
Hắn có một cái
đầu nhưng tới bốn cái bóng.
Hắn có ba phần
tư chất trong đầu là lỏng.
Hắn khi dể cái
đầu nhưng rất nể cái bóng.
Hắn ghê chất
gì rắn và thèm chất gì lỏng.
Hắn cất cái
đầu trong túi ny-lon.
Hắn treo những
cái bóng lòng thòng trong phòng.
Hắn đập đập
cái đầu và vuốt vuốt cái bóng.
Hắn làm như
vậy suốt ba mươi năm.
Cái đầu bây
giờ chỉ toàn chất lỏng.
Cái đầu bây
giờ đâm ra sợ bóng.
Cái đầu bây
giờ chỉ toàn chất lỏng.
Cái bóng bây
giờ là cái mệnh khống.
3
Hắn bợ đít xác
khô bằng hai tay.
Hắn kỳ cọ thân
thể õng ẹo bằng hai tay.
Hắn xục cặc hì
hục cũng bằng hai tay.
Nhưng hắn bóp
vú con làm thơ vàng khè nọ bằng tay phải.
Nhưng hắn sờ
đầu thằng làm văn đen xì nọ bằng tay trái.
Nhưng trước thằng
làm tư tưởng đỏ lòm kia thì hắn khoanh tay.
Nốc vài chai hắn hùng hục ngâm: Bàn tay ta làm nên tất cả…
GIAO SINH
gửi Hương
Những lô cốt thất
thủ cắm dùi trên núi hải đăng quét qua Ô Quắn. Lịch sử cộng hoà trơ dưới nắng
tháng tư in bóng cỏ dại nghĩa địa chiến sĩ trận vong. Ký ức buông mình trước
thang máy bị dối trá làm bấn loạn trấn an bằng thuốc ngủ. Sống sót trong nghèo
ngu ác bằng chiến thuật linh dương đầu bò chạy thục mạng trước những đám mưa
châu Phi. Tinh trùng của bản mệnh bàng thống xuất mùi đại dương tráng một lớp
nhớt cá lên bụng gầy gò gây gổ và bướng bỉnh. Hàng ngàn con mắt đục và những
nhát đâm từ cây chĩa ba xuyên ác mộng tiến hoá từ loài cá nước mặn nửa phóng
đãng nửa biệt lập. Cảm giác chạng vạng nhiệt đới khiến những vật thể cách hàng
triệu năm ánh sáng bỗng khớp với những mâu thuẫn diễn ra khác lạ trên tảng đá ở
bãi biển gần chân núi Minh Đạm khét tiếng chết chóc. Từ độ trong của tình trạng
cô độc mới thấy Meursault tự huỷ tính mục đích của hành vi bạo lực. Trong nhà
sàn xưa tân trang làm du lịch nhìn xuống cửa sông Ray hai lần thân thể chập
mạch chuyện quá khứ ma ám hiện trên những hoa văn giao nhau giữa cột và kèo.
Kinh nghiệm và những dự cảm về thời gian qua giầy cũ hay vết thẹo thường cuốn
giác quan vào nội tại sợ hãi làm bay biến nồng độ mù tạc hiện tại. Để chặn
chiều tiến vân cây về thớ gỗ quan tài phải thực hành đếm mỗi ngày từ một và chỉ
một đừng bao giờ là hai. Thời tính cắt chủ thể thành nhiều mảnh và đặt mỗi mảnh
vào chức năng thặng thù của nó và không thể quy về chính thống tính hay trung
tâm của tham vọng chuẩn định. Trên triền Lang Biang những người đàn bà Lạch
lượm cứt bò khô chắc không ngạc nhiên khi biết cách đó vài trăm bụi cỏ có hai
cặp giò đang khoắn vào nhau sổ lồng hiện đại về với sơ khai. Mọi cuộc vượt ngục
xưa nay đều cảm động nhất là tù nhân Papillon nhưng có lẽ những dự tính chạy
trốn phạm trù nhà tù hiện đại đều thất bại. Sự cám dỗ của những thành phố lớn
đang biến nó thành nhà lao của bao số phận đến nỗi trong tưởng tượng hễ thấy
chim bay ngang hay đậu trên nùi dây điện đều nghĩ đó là những con chim điên.
Cơn nghiện khó cai hơn bạch phiến là để cảm xúc bị dính vào tiện nghi của
phương tiện. Lúc thằng làm thơ ngọ ngoạy thì ngôn ngữ đã là nùi lau và công
việc kỳ cục của hắn cứ vò cái đống giẻ đó trong bất ổn cho đến khi ra hồn là
một thứ ảo giác bảy màu về một cây bông vừa nở một hiện thực man rợ thậm chí
một bãi cứt tươi. Giữa ảo và thực là một khoảng giao sinh có thể tích tắc úp
hai thân vào nhau hoặc biến một vật một động tác một tình trạng thành biểu
tượng.
Nguồn: tienve.org
No comments:
Post a Comment