VỀ
THƠ
Tuy
chủ đề chính của thơ vẫn là thơ,
Bạn
không nên viết về thơ trong thơ.
Bạn
cũng không nên đặt tên con mình
Là
“Thi Thơ” hay “Thơ Thơ.”
Thậm
chí tôi rất ghét thơ,
Tất
cả thể thơ trên thế giới.
Tôi
chỉ thèm mút tủy thơ.
Khi
làm thơ tôi luôn luôn cởi truồng
Ðể
tiện trét bùn vào mặt thơ,
Cái
mặt diêm dúa, dễ thương của thơ.
Cuối
cùng, thơ chỉ là những chùm chữ
Vừa
cô đọng vừa bất ngờ
Như
nửa-người-nửa-tuyệt-vời.
Khi
tịt từ, bạn phải lắng nghe, lắng nghe…
Bạn
phải chôm chữ.
Tôi
thì quen thỉnh chữ từ đáy quần,
Từ
gót giầy cao gót của phụ nữ,
Từ
bàn chân đen của tất cả loài mọi.
Hãy
bới chữ từ cổ họng của những người tù oan mạng sắp bị xử tử.
Hãy
vồ chữ từ những quần xi-líp hồng (hồng) của gái trinh.
Hãy
chặt chữ từ cái mỏ huyênh hoang của độc quyền.
Nếu
làm thơ
Thì
chỉ nên bợ đít thơ thôi,
Không
được thờ ma nào khác!
Nếu
làm thơ
Mà
không lộn ngược thơ ra
Thì
không nên làm thơ.
Tất
cả các thơ kiêng cữ
Đều
là thơ cục cứt!
Thơ
tiền chiến/thời chiến/khẩu hiệu/
Thơ
lầy nhầy/thơ thẩn/thơ ướt/
Thơ
mộng du/đèn cầy/thơ ma
Chảy
òng ọc 10,000 trang
Mùn
phùn, phất lệ,
Ðơn
điệu, đu đưa,
Ðã
làm nhèm nhẹp bao nhiêu cặp vú lép?
Làm
sao để giải phẫu hoàn toàn
Vành
tai tiếng Việt?
Anh
Ba vắt giòng!
Tôi
chỉ anh một lần cuối:
Không
có gì khó tưởng tượng
Hơn
một nhà lao không vách.
Không
có gì khó tưởng tượng hơn
Một
nhà lao không vách.
Không
có gì khó tưởng tượng hơn một nhà lao
Không
vách.
CHOÁNG
Hắn
có một thân hình vạm vỡ
Với
một ngàn cái nứng lên
Làm
rực bầu trời về đêm
Nhưng
không gì nứng cao hơn
Bằng
đôi cặc sinh đôi.
(Tuy
vậy)
Ai
mà lại đi suốt một mạch
Vào
tận phố để mà thiến
Với
hai con dao phực lửa?
Chuyện
vạm vỡ đã kết thúc.
Hắn
bây giờ đã đổi giọng
Và
không thể dòm vào chỗ lõm
Mà
không cuồng lên.
SỬ
HỌC
Cách
đây 4,000 năm, ông bà ta
Hay
thờ ma, đi chùa
Ðể
thả bồ câu và van vái
Con
gái lấy được một thằng ngoại kiều
Nước
Lỗ.
Năm
979, Ngô Ðình Diệm uống rượu, xỉn, ngủ gục,
Bị
Nguyễn Văn Thiệu chém cổ, cướp ngai.
Năm
1802, chủ tịch Hồ Chí Minh
Thống
nhất đất nước, xây lăng xi măng.
Dân
thì thích ăn thịt chó với hột le.
CHỊ
HÙNG
Những anh hùng đầu tiên của nước ta
Ðều có vú.
Mềm mại,
Cứng rắn,
Can đảm,
Bản lĩnh.
Tè không cách mặt đất một gang tay.
Ðẻ ra một bầy đực ngớ ngẩn.
Vì ảnh hưởng Nho Giáo,
Ðàn ông Giao Chỉ
Chỉ biết làm con,
Không biết làm cha.
Mồ côi, hắn lần lượt
Chơi hơn một tỉ con đĩ.
Hắn thờ tử cung chúa.
Hắn ngo ngoe mẹ đĩ.
Mày ở nhà học bài
Ðể tao đi chơi gái.
Sau này lớn lên mày cũng được chơi gái.
Em có phải là má tui hông?
THƠ
VẦN VÈO
Nhất Bác,
Nhì Nông Ðức Mạnh,
Ba là tao.
Tao có hai loại tóc trên đầu,
Tao phải khôn hơn mày.
Tao nhiều tiền hơn mày,
Tao nhiều vợ hơn mày,
Tao đẻ sớm hơn mày một ngày,
Tao phải khôn hơn mày.
Cái gì tao cũng hơn mày!
Tao từng đánh Tây,
Nhật,
Mỹ,
Ngụy,
Việt Cộng,
Tàu,
Miên.
Tao từng mặc mini để giả gái,
Chặt ngón tay trỏ để trốn lính,
Dĩ nhiên tao phải khôn hơn mày.
Nhờ những người như tao,
Ðất nước mới được như vầy.
BÀ
CHÁU
Mày làm cho tao, tao coi mày như con cháu trong nhà.
Bà thương con, nhưng bà hay la rầy.
Sao bà hay lớn tiếng? Bà đã có máu cao.
Tao ưa la hét nhưng tao cũng biết đi chùa.
(Có ngày tui sẽ bóp cổ, tui sẽ giết, con đĩ già này.)
Nhưng cầu tiêu tao thì luôn luôn sạch, không bao giờ có mùi
hôi.
Hồi xưa ở quê, ba con hay nhấm nháp.
Mỗi khi phê, ông lại rống,
Hoa đâu?! Mày lại đây!
Sao mày ngu quá vậy?
Sao mày không kêu công an?!
Máu đặc hơn nước, tình máu mủ, đồ đĩ ngựa!
Con gái thì không nên chỏng chảnh.
Thôi chuyện đã đành. Mày ở với tao,
Tao sẽ kiếm cho mày
Một tấm chồng Đài Loan.
SỐNG
ĐẸP
Tôi chèo kéo khách.
Tôi lợi dụng khách.
Khi có cơ hội đẹp,
Thì tôi rinh.
Tôi rất thích tiêu tiền, có tiền
Thì phải tiêu. Ăn chơi là chủ yếu,
Rồi mới đến mặc. Về thời trang,
Tôi chỉ thích quần áo đặt may.
Tôi coi trang sức như đồ chơi.
Tôi chỉ xài Lăng Côm và Rê Vồ Lông.
Tôi có phong cách riêng. Tôi thích khoe hình thể.
Tôi rất ghét đàn ông bủn xỉn hay sàm sỡ.
Tôi chưa nạo thai, tôi uống thuốc.
Tôi luôn thỏa thuận giá rẻ trước,
Rồi chặt đẹp
Khi đã xong chuyện.
Có lẽ tôi nghiện mua sắm,
Nhưng đã vô nghề thì phải thành công.
Thậm chí tôi là trí thức.
Tôi chỉ là Kiều,
Một con Kiều mô đen.
LUÂN
HỒI
Kiếp trước mày ở ác,
Kiếp này mày công dân Việt Nam .
Kiếp trước mày cà lăm,
Kiếp này mày vào Hội Nhà Văn.
Kiếp trước mày hiếp dâm,
Kiếp này mày lấy Đài Loan.
Kiếp trước mày Kiều,
Kiếp này mày Việt Kiều.
Kiếp trước mày du kích,
Kiếp này mày vượt biên.
Kiếp trước mày Nguyễn Văn Trỗi,
Kiếp này mày công an hay hải quan.
Kiếp trước mày nhà văn
Kiếp này mày cũng nhà văn,
Nhưng ở Việt Nam .
PHẢI
Ðể có một quần jeans Polo, áo thun CK
Và một đôi giày Nike để mặc đi chơi,
Hắn phải ăn cám nguyên một năm.
Mỗi lần lùa cám vào mồm,
Hắn phải bắt chân chữ ngũ,
Rung đùi.
Mỗi lần làm tình với vợ,
Hắn phải nhắm mắt lại
Ðể thấy mặt mẹ.
Mỗi lần đụ đĩ,
Hắn cũng phải nhắm mắt lại
Ðể thấy mặt vợ.
Mỗi lần thấy hình Bác,
Hắn phải quay về nhà
Ðể tắm rửa,
Thay quần áo sạch,
Thắp một nén hương.
ĐI
CHÙA
Chùa này là chùa Bà.
Bà nào tao không biết,
Nhưng là chùa Bà.
Chùa kia là chùa Ông.
Ðường này là đường Hùng Vương.
Hùng có nghĩa là oai. Vương có nghĩa là vua.
Hùng Vương có nghĩa là Vua Oai.
Mày có biết đọc không? Sao mày ngu quá vậy?!
Nước ta là nước Xích Quỉ.
Xích có nghĩa là đỏ.
Quỉ có nghĩa là mọi.
Mày với tao là Mọi Ðỏ.
Nhưng sao da mày đen thui vậy?!
Phải trắng xanh thì mới đẹp.
Tao khuyên mày bớt ăn nước tương.
Mày ở với tao, tao sẽ dạy dỗ mày.
Mày nên nhuộm tóc mày thật vàng,
Y hệt như E Li Da Bét Tây Lơ.
Trong nhà tao, tao không bao giờ muốn nghe
Những chữ xui như cháy, chết hay đau.
Khi đau, mày phải nói: Con ngứa.
CA
RAO
Đất này rất tốt để chôn nhau.
Từ khi Lê Thánh Tôn chết, tôi chẳng còn muốn sống.
Từ giờ đến chết mày phải bám chặt vào cuống rốn này.
Đi nửa kí lô mét học một sàng khôn.
Đi quá Hà Nội, quẹo trái thì tới Luân Đôn.
Sao ôn hoài mấy chữ này mà tôi chẳng thấy mình khôn hơn?
Ở đất nước này khoẻ nhất là bọn buôn lồn.
Gái quê bây giờ chỉ mong bán trôn cho Đài Loan.
Không có chồng Đài Loan khốn lắm chị em ơi.
Nguồn: tienve.org
No comments:
Post a Comment