PHAN NHIÊN HẠO - GIỮA MẶT TRĂNG VÀ RONG / NHỮNG CHI TIẾT KHÔNG ĐÁNG KỂ / BÀI MÙA THU / TÔI, MÙA HÈ VÀ RUỒI / NGÀY MŨ ẤM / ĐÔNG ĐÂY VÀ ĐÓ / XỨ SỞ / NGẤY SÀI GÒN - thơ


GIỮA MẶT TRĂNG VÀ RONG

Người đàn ông bắc chiếc thang mùa hè
lên vầng trăng sắp đến ngày nhật thực
chiếc xe xả khói xanh
vào nỗi mệt nhọc hàng ngày
và các lo toan sinh vật
thao láo như mắt cá ứơp đá dưới hầm trên chiếc tàu không đủ dầu đi đến chân trời nơi cầu vồng cuối xuống uống nước biển

Người đàn ông và mặt trăng chìm xuống ngủ với rong
vào một buổi sáng không có sương mù không còn sữa và trứng, không có ai đeo bảng tên đồng đứng mở cửa khách sạn rung chuông
tháng Tám di chuyển dần về phía Nam
trên con đường thoảng mùi phân bò với những ngã ba vươn ra mai phục từ ngôi nhà đổ nát
nơi khuôn hình vỡ kính còn sót lại
một nụ cuời trẻ thơ.


Nguồn: VIỆT#8







NHỮNG CHI TIẾT KHÔNG ĐÁNG KỂ

Trong chiếc xe cũ có một trái tim ngồi đằng sau tay lái
Tuần hoàn dọc các huyết lộ
Nơi diễn ra các trận đánh và cuộc rút lui hỗn loạn
Trong đó cha tôi bị giết

Tôi chạm vú nàng và tự hỏi tại sao nàng không mỉm cười
Đó là những gì tôi chờ đợi suốt đêm trong một căn lều thắp bằng đèn khí đốt
Nàng có hàm răng giống như bàn phím của một chiếc organ không cắm điện

Như một người thợ mộc lẽ ra Chúa nên đóng trước cho mình một cỗ quan tài
Có thể đó chỉ là một chi tiết không đáng kể
Nhưng chúng ta sống trong một thế giới thực dụng và các chi tiết không đáng kể thường là những gì tạo lòng tin

Làm thế nào để nhảy từ bếp vào chảo rồi nhảy ra mà không bị trượt té
Khuôn mặt tôi là một quả đấm cửa
Nếu bạn xoay tay vào, đằng sau đấy là khoảng không tôi phải chất đầy đồ đạc và biến nó thành một cái nhà kho trước khi trời sập tối

Những con chó sói chia nhau xác một con quạ bội thực vung vẫy máu lên bầu trời
Có những giá trị bất dịch và có những lễ nghi không cần thiết được tiến hành vì sự sợ hãi bản năng

"A, cuối cùng thì Ngài đã đến," viên thư ký nói, cúi chào Thượng đế của những số phận hẩm hiu, rồi dùng bút mực phóng vào những con cá vàng trong hồ kính
Cái thế giới nhỏ nhoi đó trong phút chốc có màu xanh của biển
Bằng cách đó ông ta trở thành kẻ sáng tạo

Tôi xem phim với một chiếc kính thiên văn và tưởng tượng mình là người từ hành tinh khác
Từ lâu đã rời bỏ đồng loại mình

Một người đàn ông mập quỳ bên xác một người đàn bà mới chết
Nói hãy mang theo một chút da thịt của anh
Rồi em sẽ cần đến khi chính xác thịt của em bị huỷ hoại
Đó là giấc mơ tôi thường thấy trong giấc ngủ buổi chiều

Khi chán chường và có ít tiền tôi sẽ đi du lịch
Đến một đất nước nơi mọi sự đều ngẫu nhiên
Con người sinh ra là để hài lòng với sự chờ đợi
Nơi tôi được sinh ra để chờ đợi chính tôi

Cánh cửa đóng lại với âm thanh của một va chạm mơ hồ từ bên kia sông nơi những người gõ thuyền đuổi cá vào lưới.


Nguồn: VIỆT#7








BÀI MÙA THU 

Như một chiếc nón lật ngửa lên trời dưới nắng và sự vô dụng của một vật thể ở sai vị trí 
Tôi nhận ra tôi không giống cả chính tôi trong những bức ảnh cũ 
Trong những bức ảnh mới thì tôi là phiên bản tô màu của một buổi nhạc trình diễn ngoài trời không có ai nghe 
Cạnh những người anh em không cùng tín ngưỡng 
Ðó là một ngày nhiều mây và các khuôn mặt được giữ lại bằng đèn flash 
Tôi đi chậm chạp ra khỏi những cái nhìn 

Mùa thu như một người già nhập cư mặc quần áo cũ 
Lạc lõng và phiền trách các đổi thay 
Không phải tôi là một người lắm lời, tôi chỉ không giữ được bí mật 
Sự vô vọng của các kết hợp khiến tôi muốn được nghe 
Tiếng của những chiếc lá rụng vào ngực 
Một người nằm dài dưới gốc cây 
Với một quả lựu đạn trong túi quần 

Bánh mì làm bằng lúa mạch có pha chút tỏi 
Tôi không thích việc vứt thức ăn cho chim bồ câu ở quảng trường 
Chúng không làm gì ngoài việc mổ mổ và đạp mái 
Những nhà quý tộc thời xưa làm tình thế nào, có giống bồ câu không? 
Sách vở mô tả phần đông họ là những tay trác táng 
Họ có từng vặt lông chim và chỉ ngón tay lên mặt trăng? 
Nếu họ hiếp dâm thì phải mất rất lâu để cởi áo quần 
Người ta nói đất nước tôi đã từng bị cưỡng dâm liên tục! 

Khi còn bé tôi đã nhổ nước bọt vào bàn tay ngửa ra của một người mù 
Bây giờ tôi phải làm gì trong mùa thu?









TÔI, MÙA HÈ VÀ RUỒI

Vẽ mặt lên với những con ruồi
vượt qua cửa lưới
thấy mình vô hình giữa những ảnh, gốc rễ, đất
và các lý tưởng quốc gia.

Mùa hè mặc toàn màu trắng
như sự ước lệ quê mùa
thói quen ngủ gật nông dân.

Trên chuyến xe chạy xuyên qua đại lục
có đủ các màu da
nhưng không có một ngôn ngữ nào
diễn tả ý nghĩa chung về sự mất mát
của những giá trị nền tảng mà một kẻ ra đi
bị tước đoạt mỗi ngày.

Ôi lời thở than nhược tiểu
cái chết là một nhược tiểu khác
mặc toàn màu đen
cầm sự ước lệ tẻ ngắt
nhỏ sáp lên xác tôi,
mùa hè,
và những con ruồi chồm hổm.










NGÀY MŨ ẤM
Tặng Mai văn Phấn

Tháng Chạp
Hải Phòng
không đỏ
phượng
chỉ xám phùn
mưa.

Thiếu nữ bên đường
đội mũ len
ngồi sửa đồng hồ
thời gian còn hư hỏng.

Trước cổng trường tiểu học
trắng và đen đồng phục học trò
những con chim cánh cụt
chạy đuổi
trước một mùa băng tan. 
Hải phòng, 22/1/2005

Nguồn: tienve.org








ĐÔNG ĐÂY VÀ ĐÓ

Đây đường vắng
trói quanh
đông dày
trời mù tịt
cứ rơi
những hạt mùa
liền lĩ
mà không mọc
thành cây
chỉ tan trong
bùn đất
ợ hai lần
trong đêm
khi trăng mu
đã lõm
cứ tìm cách
cố thủ
với những trái
thông nâu
lựu đạn gai
rất lạt
nhưng lịch sử
mặn màu
máu đỏ
phải không?
lông bông và
buồn triền
tuổi thanh niên
nhiều lần
Đà lạt
ba bốn ngày
mới tắm
ở dưới chợ
nhà thổ
xe ngựa thồ
lên dốc
làm bận lòng
hoa quỳ
xin thứ lỗi
hát bội
ị trên đèo
vắng không
mà bây giờ
còn nhớ
dù mùa đông
không thực
như đây
lúc đó
chỉ có đói
bốc khói. 
3.2010

Nguồn: tienve.org








XỨ SỞ

Em thân yêu
hãy tin tôi
sẽ đến ngày cánh rừng thôi cháy
cha mẹ chúng ta trở về cánh đồng
đàn bò & vịt & gà & ước vọng mây bay
từ trên đồi cao em sẽ thấy xứ sở này
nhỏ hẹp, mặn chát, rất gần mặt trăng
giống hệt con tàu hỏa
cũ kỹ và luôn trật đường ray
sau cùng sẽ đi hết xích đạo
qua những thế kỷ máu nhiều hơn xi-rô. 
Sài Gòn, 1/2005
Nguồn: damau.org








NGẤY SÀI GÒN

Thành phố đổi thay từng ngày
Thành phố vẫn không đổi thay chừng ấy thế kỷ
Vẫn khuôn mặt nhừ bia giữa trưa
Trên cái sọ đã thủng món óc khỉ
Còn loi choi mở miệng dưới gầm bàn
Sài Gòn, nắng nhiệt đới không thứ tha
Nướng thịt. Nướng thịt. Nướng thịt
Món béo ngậy lý lẽ và dung tục này
làm tôi ngấy.
Hãy nhịn đói một ngày để tâm hồn được vớt ra khỏi
cái lẫu. 
Sài Gòn, 1/2005
Nguồn: damau.org

No comments:

Post a Comment