TRẦN TIẾN DŨNG - NGẪU KÝ XVII, XVIII - thơ


NGẪU KÝ XVII, XVIII

XVII


Tôi đứng ở hành lang chung cư. Bên trái tôi là một nửa trời chiều vần vũ sấm chớp. Mưa sẽ tuôn ở hướng đó để xô đẩy một nửa bầu trời còn lại. Chàng trai đứng cạnh tôi cầm máy ảnh hướng lên trời. Cậu thích những tia chớp và màu sáng bất thường của đám mây trong cơn giông. Chàng trai hướng mặt lên trời và liên tục nói về cái blog của mình.

Dù hứng thú trên mặt phẳng hay u uất hố sâu, gương mặt của một thị dân yahoo.com vẫn cứ trơ trơ là một gương mặt cần mưa

Mưa! Có lẽ một ngày nào đó thế ảo sẽ có mưa. Trang blog của chàng trai, của tôi, rồi sẽ tuôn những hột mưa diễm ảo. Mưa! Sẽ xô đẩy thế giới ảo về bến bờ bật ra nước mắt. Nước mắt của hành trình tìm kiếm trong xa xôi mù mịt thời điểm hợp nhất hoàn thiện từng mảnh của cái tôi.


Tôi, mỗi ngày đối diện với bầu trời, màn ảnh máy tính để chăm chút cho tôi. Kết quả của việc này có thể đoán trước. Tôi vẫn cứ là một quái vật luôn sợ hãi những khiếm khuyết không phiên bản và tuyệt đẹp của chính mình.





XVIII


Lúc gió gào khắp mọi nơi để đón những cụm mây hơi nước, qua trung gian một tấm vách, tôi nghe cái chuông giấy hát. Vậy rồi những chuyện trong quá khứ không có đoạn kết của tôi cao hứng hát theo. Tiếng hát của cái chuông giấy lúc bấy giờ rộng lòng như một chiếc thuyền. Âm vực im lặng mà bao dung ấy không chở người, chỉ đưa đến bờ bao nhiêu là câu chuyện lỡ làng. Mỗi người luôn có một xứ sở, nơi sống của những chuyện không đâu vào đâu. Không thể nói là chốn đó không có gì vui.


Nguồn: tienve.org

No comments:

Post a Comment