TAO LÀ ĐỨA BÉ NGOẺO TRÊN
LƯNG LINDA LÊ
Khi
trả lời phỏng vấn, cô ấy nói: “Tôi thấy mình còn mang nặng một xác người. Chắc
chắn đó là nước Việt Nam
mà tôi mang trên mình như một đứa bé đã chết” (Linda Lê).
Tao
là đứa bé ấy đấy. Cô ấy không yếu bóng vía chứ? Cũng có thể thần kinh của tao
có vấn đề. Hôm qua hắn (bác sĩ) cho tao 5 loại thuốc và bày cách giảm căng
thẳng như vầy:
Một,
ra đường phải mang kính râm; (dễ)
Hai,
dù độc thân nhưng không được lầm bầm; (khó)
Ba,
phải thường xuyên nhai một thứ gì đó; (dễ)
Bốn,
phải làm tình 2 ngày một lần; (khó)
Là
chuyện nhỏ của cái hốc bà tó nát bét ở đây và bây giờ. Không có gì tồi tệ (hại)
hơn cái vũng (nước Việt) hiện tại. Trong cái vũng (nước) đỏ bầm đó, không sinh
vật nào có thể ngoe ngoảy, ngoài 2 sinh vật dữ dằn là nghèo & ngu.
Tao
là sinh vật lụ khụ (nghèo & ngu) như thế.
Tao
không thể không ngoẻo trên mình Linda Lê.
Tao
không thể không ngủm trong cái vũng đỏ bầm.
Tao
là cái tởm lợm trong não của những ai chưa nhão.
Một
người (mắt hãy còn xanh, môi và răng tươi thắm), nói: Có 3 thứ không thể kết
hợp với nhau nổi. Đó là: Thông minh, lương thiện & cộng sản.
Một người thông minh & lương thiện thì không thể cộng
sản,
Một người thông minh mà cộng sản thì không thể lương thiện,
&
Một người lương thiện mà cộng sản thì chắc chắn không thông
minh.
Tao
chợt nghĩ (bụng) Nông Thị Xuân sẽ thắc mắc: Hồ Chí Minh là ai?
&
tao tin (như đinh đóng cột) Tăng Tuyết Minh sẽ trả lời: Hồ Chí Minh là cộng
sản!
Mô
Phật... Booooooooooooong...
(À,
chắc là tiếng chuông trong tuồng cải lương “Chuyện tình Lan và Điệp”.)
LÒI ĐỊNH MỆNH [1]
Tôi có một thẹo dưới gót chân và một bớt trên đầu con cặc. Nó là lịch sử giữa một cục và một lát. Một lát là hiện thân sinh động của rộng và mỏng. Một cục là hiện thực của nhục bị thủng sau lưng. Cái thẹo thì đùn nhưng cái bớt thì phớt. Cái thẹo là bằng chứng mà xúc cảm và lý trí không tới được gần. Cái bớt vẫn nâu dù quy đầu nhiều khi tái nhợt. Thân là hình dong của ánh sáng được kể bằng máu. Cách mạng vô sản là tướng mạo kinh dị bằng máu được kể bằng thân. Một thân láng o thì không có giới tính. Một thân trưởng thành có hơn một thẹo. Có mười cái thẹo bị nghi lưu manh. Một thân máu me không thể thống nhất. Một thân sạch sẽ bị nghi diễn biến hoà bình. Một thân còn trinh cộng đồng chảy nước. Một thân tẩm ướp cộng đồng trong lăng không ngóc dậy được. Tôi khinh khỉnh với cái thẹo và nhếch mép với cái bớt. Toan xoá màu da là sa đoạ của bớt. Giỡn mặt đế giày là cái thẹo gót chân. Không cần đóng đinh cũng lòi định mệnh.
17/1/2010
LÒI ĐỊNH MỆNH [2]
Những biểu tượng dàn hàng, người ngợm lổn ngổn. Của một quá khứ, ứ hự, giương nòng tự đắc, và của một hiện tại, há họng sún răng. Đi dọc bờ sông thấy, những con tàu lạ, khẳm hàng hoá, chỉ dợn sóng cũng, gợi trong đầu, bóng kẻ thù động đậy quanh năm. Một lịch sử, chí tử, chống, rồi chiếm, nổi rồi chìm, rồi, mỗi số phận, thủ, một trận địa, không phanh thây kiểu này, mặt mày cũng, vằn vện cách khác. Ở đây, súng, được thần hoá, đạn, sẵn trong lòng, và trên đường, bóng du kích, cỡi yamaha phóng loạn, bóng thực dân, tà tà nghễu nghện, và ăn mày, nhơn nhơn thấy ớn. Thử tưởng tượng, một cộng đồng, ngay chiến thắng, đến khi nào mới tỉnh, để thấy, tất cả đều lòi định mệnh. Một định mệnh, của hiện thực đồng bào, một đồng bào, đói, nếu không ăn đạn, ăn may, ăn hại, thì ăn hối lộ và, ăn mày. À, hôm nay, nghe nói, toà án đói, ăn mấy đồng bào xé rào. Trước khi ăn, thế nào cũng có còi, hụ. Một cách còi, ba tình trạng hụ: cấp cứu, tù, và khách chính phủ. Mấy chú, thú cưng trong chuồng, tiếp tục phỉnh nhau: tao hậu hiện đại, mày hoà giải...
20/1/2010
L(M)ƯU M(L)ANH
I
Rắc rối của tôi
là chứng cà lăm
khi đường phố
chập chờn giải mộng.
Xích lô đạp hành
nghề thống dâm
mấy ngàn năm vẫn
không thông cái khoái bị ứ.
Một cú thót lọt
lòng tôi ứ hự -
cầm cự ngậm hột
le Kiều đổi cách thủ dâm.
Rắc rối của tôi
là chưa sành phanh tâm.
Mồm không ngớt bị
cà lăm hoạnh hoẹ.
Lúc nào tôi cũng
chìa cái mặt tò te ra giở quẻ.
Hãy nghe đĩ trên
đường Lê Duẩn ế ẩm dặn:
Thoải mái là đời
đời của Đ(M)ụ và đủ kiểu Tự D(L)o.
II
Đĩ liếm môi.
Bảo tàng Lò Nung
trố mắt cười.
Mùi du kích tanh
đầu lưỡi:
chó nhỏ hứng tình
nằm co.
Đĩ khép đùi.
Lão khùng vuốt ve
tờ số cũ.
Xung đột giữa các
đám mây:
chó nhỏ trong xó
rỉ nước.
Đĩ chổng khu.
Khổng Tử hồi
hương nước Lỗ.
Vĩ nhân bốc mùi:
chó nhỏ bỏ bầy
lấy riềng.
Cái gì nứng thì
rỉ-
trí tưởng tượng
cởi quần.
Cái gì nứng thì
chọc khe-
đạo đức tẩy trần
nùi giẻ.
Cái gì nứng thì
thắc mắc-
cái lồn Tư Tưởng
con cặc.
Mày không nứng,
thằng lừng khừng bị treo!
Mày không nứng, con
mồm dẻo hôn trầm!
Mày không nứng,
bọn hội nhà văn tuột cống!
Cái bị xỏ thì
giống cá, bị đút lò là chúng ta.
Đàn ông lẫn đàn
bà, người già và con nít, khi bí quá đều nói:
Đụ má!
III
Tiên, khen con
gái:
biết giữ đũng
quần mà bán được trinh!
Rồng, khen con
trai:
cần cù nhìn ai
sáng láng cũng là kẻ thù!
IV
Bị xoắn là ngày
xẹp mặt.
Thí nghiệm sinh
thái 40 năm trước trên chuột y chang trên người hôm nay.
Những vật nhỏ đìu
hiu khả năng tràn dịch.
Lớp da nhiễu điều
phủ đít Văn Lang.
Măn cái dôi ra
bằng ngón tay diêm ẩm.
Khói Cam Tuyền
lưu luyến rác công cộng.
Truyền thống Ba
Gai kết thúc một ngày nhiều mây nhưng mưa ở đâu không thấy.
Hôm nay ngày Sụp
Cống… lại phơi phóng những tính từ Vĩ Đại.
Ngày mai ngày Bới
Lông… sẽ khởi công nâng cấp Trống Cơm.
V
Triển vọng buổi
chiều ùn tắc gà mái.
Mồ hôi cửa mình
làm xiếc lá khoai.
Chưa vặn phao câu
cúi đầu dồi chó.
Cơ mông diễn trò
khập khiễng ngã ba.
Ký ức lộn lèo
chồm hỗm củ ấu.
Vũng khai loã lồ
ngực lũ tóc mây.
Lá gì không cam
trong rún bí đỏ.
Khoái cảm điệu đà
siết cổ thơ ngây.
La liệt những
thằng cầm cự mắt trố.
Ăn hại diệu kỳ
đái nát cửa ô.
Nguồn: tienve.org
No comments:
Post a Comment