VÔ
VI NAM
Tay mở, tay úp,
Móc,
cào, bới,
Mắt
dáo dác,
Đứng,
ngồi kiểu vượn,
Nằm
kiểu vượn.
Vượn
xỉn, nằm võng,
Nắn
vòi, làm thơ
Không
cần chấm phẩy.
Đánh
trước, hiện sau,
Tụt
quần, cởi áo nhau,
Bóp
cổ và dương vật.
Hai
chân lâng lâng,
Bay
trên ô xi, lướt mây,
Đi
xuyên tường, trèo cây,
Vượt
biên một lần nữa.
LỖ
Tuy trên cơ thể toàn là lỗ,
Không
phải lỗ nào cũng quý như nhau.
Bạn
có sáu hay bảy lỗ?
Không
phải lỗ là âm u.
Có
nhiều lỗ sáng chói, tưng bừng.
Có
nhiều lỗ rừng rực.
Lỗ
này rất thơm, rất tươi.
Lỗ
này hồng hồng, mềm dịu.
Lỗ
này lưu loát, hiểu đời.
Tôi
dòm cái lỗ âu sầu
Qua
một cái lỗ mục nát.
Hãy
vuốt ve, tha thứ từng lỗ một.
Hãy
thông cái lỗ thông thường này.
MUÔN
CÁCH CHUYỂN ĐỘNG
Tao đồng ý, khi đã vào
Thì
chỉ có thể đi tới đi lui.
Khi
chưa vào thì còn có thể
Lắc
qua lắc lại.
Mới
ngày nào, tao với mày bò với bọ chó;
Nay
tao với mày ngồi xe cá mập.
Xưa
xe kéo—người ngựa, ngựa người.
Nay
xe lôi—người thì đạp, người ca ve.
Quái!
Sao không đau hay say quá
Mà
cứ lết mình từ A đến Z?
Đội
nón cũng chết toi;
Không
đội nón cũng chết toi.
Trăm
năm trong cõi người ngô
Nhưng
tao vẫn không rõ
Ghế
xích lô rộng
Hay
đít người hẹp?
KỶ
NIỆM SÀI GÒN
Ngày 2 tháng 9, 2001, khoảng 5 giờ chiều tại bùng binh đường 3 Tháng 2, Nguyễn Tri Phương, một phụ nữ sồn sồn, không chồng, không con, quê Nghệ An, ngồi chồm hổm, bất động, xòe đít trắng ngà về hướng mặt trời đỏ sắp sửa lặn.
Ngày
8 tháng 4, 1975, sau 10 năm thả bom lên đầu lính Bắc Việt, Nguyễn Thành Trung
ném bốn quả lên đầu Nguyễn Văn Thiệu. Ông đã giết thật cả ngàn đồng bọn để giết
tượng trưng một kẻ thù.
Ngày
1 tháng 5, 2004, tại mép chợ Thái Bình, một bô lão râu bắp, trán cao, mặc quần
xà lỏn màu cứt ngựa đã bắt đầu sút chỉ, vừa đi vừa lắc bác Hồ, cực kỳ nứng, lòi
ra từ ống phải.
Khoảng
nửa đêm ngày 8 tháng 3, 2009, một con mắm ruốc quê Sóc Trăng, 18 tuổi, tên
Hương hay Hoa gì đó, nũng nịu với anh Sen, công an phường: “Tối nay anh bo cho
em có 20 ngàn thôi hả?”
Đêm
giao thừa 1969, một sinh viên mặc quần bò ống loa, áo phông, đi lang thang trên
đường Nguyễn Huệ, lẩm bẩm: “Đời xê la vi, tình xê la mông.”
LẦM
THỊT
Xem truyền hình,
Tôi
muốn luồn vào truyền hình,
Tôi
muốn núp sau truyền hình,
Tôi
muốn lướt 9,000 băng tầng
Để
thoát khỏi truyền hình.
Như
đọc sách, truyền hình
Cho
phép tôi quên hai điều cơ bản
Là
tôi có một mũi và một ruột già.
Xem
truyền hình,
Tôi
thèm được nghe radio,
Như
một người gắn bó với Cà Mau
Mơ
ước về tất cả những nơi khác
Khi
đang sống ở Cà Mau.
Đây
chỉ là một rắc rối cơ bản:
Làm
tình với một người chỉ có nghĩa
Là
bạn không thể làm tình với tất cả mọi người
Cùng
một lúc.
(6,456,485,175
tâm hồn
Và
6,456,485,175 bộ phận tình dục
Theo
thống kê mới nhất,
Trừ
cái cơ thể chung chung của chính bạn, dĩ nhiên,
Vì
không ai có thể tự nằm hay tự bú—
Đừng
thổi nhé—chính mình.)
Tôi
cũng không thể nào đụ tất cả
Những
người đi trước hay đi sau tôi,
Kể
cả một vị được còn giữ y nguyên
Ở
Quảng Trường Ba Đình.
Nhìn
xác ướp này, vợ tôi hú vía
Nên
phải đánh rắm sáu lần.
Khi
dùng tiếng Việt thuần túy,
Tôi
lại muốn lải nhải bằng tiếng Miên,
Một
tiếng mà thậm chí tôi không biết,
Cũng
chỉ vì có quá nhiều khái niệm
Và
sắc thái tình cảm
Mà
tiếng Việt không bợ đít nổi.
Khi
dùng tiếng Miên, tôi lại muốn trở thành Chà Dà.
Bạn
phải biết tất cả ngôn ngữ trên thế gian này
Để
có thể kêu lầm thịt trong một quán ăn vỉa hè.
Kẹt
trong một đầu, một miệng
Và
cứ ru một cơ thể đi ngủ mỗi đêm,
Tôi
không thể là tất cả mọi người trong tất cả thời đại,
Tuy
có được vậy cũng chưa đủ.
TỎ
TÌNH
Hãy áp mũi hoặc môi.
Hãy
giữ và siết chặt bằng răng.
Hãy
áp lòng bàn tay.
Hãy
chà chà.
Hãy
đưa xuôi theo một chiều.
Hãy
sang bằng, nhỏ đất, hãy làm cỏ.
Hãy
vo từng cục một.
Hãy
ấn mạnh rồi giật mạnh.
Hãy
hớt tóc lẫn nhau nhé.
Hãy
nhét tối đa, hãy nhốt.
Hãy
xóa não nhau đi.
Hãy
vừa đưa nhanh vừa chạm mạnh.
Hãy
thỉnh thoảng lại đâm vào một câu.
TÔI
HỌC TIẾNG VIỆT
Chúc, chúc, chúc, chúc.
Một
chúc nữa thôi.
Tôi
quá hân hạnh.
Chúc
cô mạnh khỏe.
Lũ
con chào má!
Nay
má bao nhiêu?
Bao
nhiêu hả má?
Má
hả, con đây.
Sao
má không chơi?
Có
gì bất đồng?
Có
gì bất hạnh?
Có
gì bất phúc?
Tôi
không vội mà.
Cô
trơn trẻo mà.
Chúc
cô mạnh khỏe.
Chuối
tiêu quả quả
Dài
hơi cong cong
Khi
chín vàng vàng
Lục
thịt thơm thơm.
Chuối
sợi, chuối sứ,
Chuối
tây, chuối lùn,
Chuối
lửa, chuối hoa.
Má
hả, con đây.
Cô
bao nhiêu tuổi?
Bao
nhiêu hả má?
THỜI
TIẾT
Mình
ơi!
Gì
thế?
Mưa
tịt mù, mưa móc họng,
Mưa
đánh trước rào sau,
Mưa
đùn,
Mưa
lồn què.
Mình
ơi!
Gì
thế?
Nắng
nặng lời,
Nắng
nằng nặc,
Nắng
lãi.
Còn
mưa mửa thì sao?
Hạt
mưa lổn nhổn
Lốc
cốc trên đất mẹ
Lở
loét màng ô dôn.
Còn
cơn gió phụt nữa.
Còn
mưa khạc đàm nữa.
NĂM
CÂU ĐỐ
Cổ
thắt, miệng bành,
Trên
tia tỉa, dưới không lông.
Mẹ
sến, con ngựa,
Vừa
sâu vừa rộng,
Chuyên
môn hát cải lương.
Hai
tay siết cổ,
Hai
cẳng siết lưng,
Liếm
đít thì chạy.
Xấp
xỉ bằng cứt voi,
Không
mắt, mũi hay miệng,
Nhìn
đâu cũng thấy ma.
Vừa
ăn vừa ỉa bằng mồm,
Đi
nằm, đứng nằm, viết cũng nằm.
VĂN
PHẠM
Tao
chết mày chết.
Tao
đã chết mày sẽ chết.
Tao
đã nói mày sẽ phải chết.
Mày
đã chết chưa?
Sao
mày chưa chết?
Tao
đã nói
Mày
sẽ phải chết.
Đã
chết là quá khứ.
Đang
chết là hiện tại.
Sẽ
chết là một phút sau
Hay
là sáng mai.
Mày
nên nhớ: chủ từ của động từ “chết”
Luôn
luôn nhuộm màu máu vào động từ “chết.”
Mày
nên nhớ: mỗi từ mày nói
Đều
có một nhiệt, một sắc và một mùi chết.
Một
từ thốt hai lần,
Ví
dụ như “chôn sống” và “chôn sống,”
Là
hai từ hoàn toàn khác nhau.
Một
lần nữa:
Mày
đã chết chưa?
Sao
mày chưa chết?
Tao
yêu mày quá quá tao nghĩ mày sẽ phải chết.
ẨM
THỰC NHÀ THƯƠNG
Rau
rục và cháo lỏng
Không
còn được chấp nhận
Ở
những nhà thương đổi mới.
Kể
cả những kẻ trong hôn mê miên man
Cũng
đòi hỏi khẩu vị phải được thỏa mãn
Bởi
những đầu bếp trứ danh.
Cao
lương mỹ vị đã trở thành một nhu cầu
Cho
những bệnh nhân đang sắp sửa chúi đầu
Vào
một huyệt đã đào.
Nhưng
làm sao mà chọn được một món vừa miệng
Trước
khi tai nạn hiểm nghèo xảy ra?
Nhiều
người đã tính trước.
Thèm
món bún ốc tuyệt vời
Đang
được xảo chế bởi đầu bếp
Tại
bệnh viện Chợ Rẫy,
Một
cô hai mươi hai tuổi
Đã
đâm đầu vô xe cá mập
Ngay
trước cổng bệnh viện.
Mãn
nguyện,
Cô
đang được thưởng thức món bún ốc
Qua một tiêm tĩnh mạch.
Nguồn: tienve.org
No comments:
Post a Comment