TRẦN TIẾN DŨNG - NGẪU KÝ XXI, XXII - thơ


NGẪU KÝ XXI, XXII

XXI


Chiếc dép xa lạ trên tấm thảm chùi chân ở nhà tôi, cả hai cùng nhau bước đi. Trong chớp mắt chúng đã vui thú với chuyện đi rong ở đâu đó, nếu không thì làm sao cửa nhà tôi được đón những bông hoa rất đẹp.

Tôi tự hỏi. Đã quen những cái bông này chưa? Bàn chân tôi không trả lời.

Những bông hoa hé lộ nói với tôi rằng mỗi khi lòng hâm mộ cái đẹp bị chính mình giới hạn thì tôi không tìm được đúng cái đẹp. Và những ngón chân luôn luôn truyền cho tôi sự đau đớn.





XXII


Tỏ cái nhìn núm níu màu hạt lựu, tôi nghe tiếng tôi tròn trịa và ngọt lịm. Mọi chuyện cũ được màu lựu dịu dàng bỏ qua. Lựu trả tôi về với những vũng màu nhân tạo, tất cả đang có thứ ánh sáng đẹp hơn màu lựu. Sự sống của cái nhìn tôi trong ngày, trong đêm không thể thiếu thứ ánh sáng giả tạm. Tôi tạo ra ánh sáng giả tạm và sống trong hồi quang đó.

Có một con bướm, gió không quăng con bướm tới treo xác của nó trong cái nhìn tôi, mà chỉ là sự dại dột của một con bướm uỷ mỵ trước cám dỗ của sắc màu đóng giả mùa trái chín. Bây giờ hình vóc và ý thức của tôi không phải là một quả chín nguyên sơ mà một con kiến, con sâu có thể cắn được.

Tôi không có vỏ để lột thấu ruột — chuyển động tận cùng hành trình ngậm giống phục sinh — tôi quá trơ dày để thấm đẫm tình long lanh của lựu.

Và tôi gọi, bằng đúng cách gọi ngày xưa, giọng gọi người miền Nam, gọi cụt ngủn: “Lụ”!

Màu hạt lựu mà cái nhìn tôi ruồng bỏ năm ấy, ngày tháng ấy, đã tìm thấy tôi rơi rớt.


Nguồn: tienve.org

No comments:

Post a Comment