ĐINH LINH - CHÙM THƠ VỀ DU LỊCH (MỘT ÔNG GIÀ DÍ DỎM + KỊCH CÂM + TÔI RẤT THÍCH ĐƯỢC NGỦ CHUNG + TẠI MỘT NƯỚC XA VỜI + PHI TRƯỜNG Ỡ NƯỚC TÔI) / CHÙM THƠ VỀ NGƯỜI Ở (HOA + CÔ HÔ + CÔ HÔ TÔI + CÔ HÔ LÀM ĐƯỢC VIỆC + GIẢI PHÁP THỨ BA + THẢO + CẢI TẠO) / CHÙM THƠ VẬN MỆNH (CỔ TÍCH + TUYẾN TẮC + THI SĨ + LÝ LỊCH + CÔ ẤY NÓI + LỖ ĐÍT + VỚ VẨN + NHỚ) - thơ


MỘT ÔNG GIÀ DÍ DỎM

Hotel Bắc Triều Tiên, Mộng Du và Ngô Đình Nhu
Đều hết phòng. Trời thì lạnh, mưa lâm râm. Tỉnh lẻ.
Chẳng lẽ tối nay tôi phải ngủ ngoài đường?

Bỗng tôi thấy một trại hòm còn mở cửa, đèn sáng.
“Thưa bác,” tôi lạy ba lạy, “cho tôi ngủ đỡ đêm nay
Trong hòm. Giá bao nhiêu tôi cũng trả.”

“Anh muốn ngủ bao nhiêu đêm cũng được,”
Ông già cười sặc sụa, miệng ông cực kỳ thối.
“Anh muốn ngủ luôn cũng được.”






KỊCH CÂM

Không biết tiếng địa phương, tôi phải dùng cử chỉ
Mỗi khi có nhu cầu. Đói, tôi há miệng và vuốt bụng. 
Thèm thịt gà, tôi gáy. Thèm thịt heo, tôi lăn giữa bùn.
Buồn ngủ, tôi nhắm mắt, ngả đầu qua một bên, rồi ngáy.
Khi cần đi toa lét hay giải quyết sinh lý, tôi bụm háng,
Rồi tụt quần xuống đầu gối nếu họ vẫn chưa hiểu. 






TÔI RẤT THÍCH ĐƯỢC NGỦ CHUNG

Như những điếu thuốc lá trong hộp,
Hai chục người một phản. Rẻ mạt.
Thịt xen thịt, nam, nữ, mắm, tiên.
Đi lễ hội hay vượt biên?






TẠI MỘT NƯỚC XA VỜI

Hắn đã đi đủ 197 nước trên thế giới. Ở mỗi nước,
Hắn chỉ ngủ đúng một đêm. Hắn không bao giờ
Đi tham quan hay ăn món địa phương. Hắn không
Trò truyện hay lăn lộn với dân địa phương.
Hắn chỉ thích thủ dâm trên giường, trong hotel,
Để được xuất tinh tại một nước xa vời.






PHI TRƯỜNG Ỡ NƯỚC TÔI

Ở những nước khác, phi trường là một hứa hẹn.
Ở nước tôi, phi trường là một ảo ảnh, một thứ khiêu dâm.
Cổng phi trường luôn luôn đóng. Từ ngoài cổng, chúng tôi
Chen lấn nhau để được thoáng nhìn những bóng ma
Lần lượt cất cánh, bay lên thiên đàng.

Nguồn: tienve.org






HOA

Hoa thơm đẹp
Ở với chủ

Nhiều lần. Chủ
Cho Hoa tiền

Nạo thai, rồi
Chủ đuổi Hoa

Về Trà Vinh.




CÔ HÔ

Tên thật cô Hô là Hương,
Nông Đức Hương, nhưng vì
Hương quá hô nên ai nấy
Đều gọi Hương là cô Hô.




CÔ HÔ TÔI

Vừa đẻ, cô Hô gánh nặng, nên tòi.
Tòi dữ dội, cô Hô phải hơ vỏ dừa,
Rồi ngồi chồm hổm, hơ chim.




CÔ HÔ LÀM ĐƯỢC VIỆC

Cô Hô không bao giờ làm một việc.
Cô Hô luôn làm hai ba việc cùng một lúc.
Cô Hô vừa nấu ăn vừa ủi đồ, chẳng hạn.
Cô Hô vừa lau nhà vừa xếp quần áo.
Cô Hô vừa giặt giũ vừa đấm bóp bà chủ.
Sáng thức dậy, cô Hô vừa đái vừa đánh răng.




GIẢI PHÁP THỨ BA

Nhà quê, xấu thì làm người ở, đẹp
Thì phục vụ bia ôm. Cực kỳ đẹp
Thì có triển vọng lấy một ông già
Đài Loan.




THẢO

Thảo thờ phật, sống giản dị.
Thảo xào cơm với bột ngọt.
Thảo chỉ mặc quần xi líp
Khi đến chu kỳ. Lên tỉnh,
Thảo mua thêm quần xi líp
Bô li ét te, hàng Trung Quốc.




CẢI TẠO

Không hài lòng với con ở nào, bà chủ la hét
Từ sáng đến chiều, từ ngày này sang ngày khác,
Từ tháng này sang tháng khác, cho đến khi, đứt mạch,
Bà chết. Trong hòm, bà vẫn la hét. Mỗi đêm, bà hiện về
Để nạt mấy con ở vô tích sự, để cải tạo chúng thành người.

Nguồn: tienve.org







CỔ TÍCH

Dưới ánh trăng, hắn trèo lên
Mớ tóc rối nồng chằng chịt
Phủ tháp nghiêng gồ ghề,
Để chạm được phần thưởng mờ
Trước khi đồng hồ gõ nửa đêm






TUYẾN TẮC

Trái cổ chuyển động lên xuống
Không phải táo mà là đàn ông
Nhỏ con, dạng nghệ sĩ,
Một thi sĩ vô danh bị nuốt chửng,
Ngồi chồm hổm trước thanh quản.






THI SĨ

Hắn không hát về biển
Hay đường dài mà về
Mặt trời lờ mờ mọc
Trên từng ngón cái.
Hắn không hát về vú
Mà về xương ức.






LÝ LỊCH

Thợ hớt tóc kiêm bác sĩ tâm thần.
Y tá kiêm đồ tể.
Bác sĩ giải phẫu kiêm đầu bếp.
Thợ ráp toa lét kiêm triết gia.






CÔ ẤY NÓI

Thân tôi như quả trứng, cô ấy nói, và thật đúng.
Nó cứng, mịn và tròn như quả trứng.
Thân tôi như con mực, cô ấy nói, và đấy cũng đúng.
Trắng mờ như sữa, phần dưới tím, khó nhai và trơn trượt.
Thân tôi như một muỗng cà rem, như mẩu bánh bông lan.






LỖ ĐÍT

Nếu tôi không lầm, Bruce Chatwin
Tuyên bố cái của lạc đà tao nhã nhất,
Hơn của con mèo, ngựa hay người.
Tôi thì không hâm mộ cái của gà hay voi,
Nhưng lỗ đít của loài người, như mũi,
Tóc, cu và vú của loài người, thì quá đa dạng.
Có cái có viền hồng, có cái bầm tím.
Có cái lưa thưa, nghệ sĩ, có cái tia tỉa lông chim.
Có cái sỗ sàng, đanh đá, thậm chí đe dọa.
Có cái chân thành e lệ, có cái ngựa.






VỚ VẨN

Như núm vú nam, cái rốn
Thật vô nghĩa. Nó chỉ là
Một quà lưu niệm rẻ tiền
Từ một biến cố đã quên.
Ta chỉ luyến tiếc cái rốn
Khi đang bị chặt từ nó.






NHỚ

Có thể trải qua nhiều ngày, tuần, thậm chí tháng
Mà chẳng thấy được cái nào. Hoài tưởng về nó
Xuống cấp cho tới khi ta lại thấy được hình dáng nó.
Rồi thì, Úi da, mình phải nhìn kỹ nhưng kín đáo,
Phải nhìn như không nhìn, để khỏi kích thích 
Nhạo báng hay xung đột. Ta phải trân trọng
Khoảng khắc này. Ai biết bao giờ lần sau sẽ đến?
Khi tạm biệt, tôi luôn quay mặt lại để vẫy tay.

Nguồn: tienve.org

No comments:

Post a Comment