CHƯA
ĐI ĐÃ NHỚ
Có
những nơi đẹp vì thơ mộng,
Có
những nơi đẹp vì có kiến trúc
Đồ sộ,
công phu, khác thường,
Nhưng
nói chung, nơi nào cũng đẹp
Nếu bạn
sắp sửa phải rời chỗ ấy.
(Vĩnh
Long, chẳng hạn, cũng đẹp
Nếu bạn
sắp sửa phải chết hay sắp sửa
Phải
vào tù chung thân vì bị vu khống.)
Có
người cứ thấy biển thì bảo đẹp. Đối với họ,
Biển là
một hứa hẹn, một lối thoát, hay có lẽ biển
Làm họ
xúc động vì đó chính là nguyên thủy, nơi họ
Được
phun ra và nơi họ (sắp sửa) phải về nguồn.
Có
người thấy cây dừa thì bảo đẹp.
Nhìn
hình cây dừa, họ luôn tưởng tượng
Được
toát mồ hôi đầm đìa dưới cây dừa.
Có
người thấy cây thông thì bảo đẹp.
Nhìn
hình cây thông, họ luôn tưởng tượng
Được
run lẩy bẩy dưới cây thông.
Có
người cứ thấy bướm thì trầm trồ, họ nhớ mới
Ngày
nào họ còn săn bướm, ép bướm, ăn bướm,
Bướm
đen, bướm đỏ, bướm vàng, bướm lốm đốm.
BỐ
KHỈ
Bố khỉ,
mẹ ngựa, con chó.
Bố chó,
mẹ chó, con rồng.
Bố rồng,
mẹ tiên, con Đảng viên.
Bố bồi
Tây, mẹ me Mỹ, con tiếp Đài Loan.
Bố Cộng
Sản, mẹ hai hàng, con du học Mỹ.
Bố tao
khỉ hơn bố mày!
Mẹ tao
ngựa hơn mẹ mày!
Con tao
chó hơn con mày!
Bố lại
cái, mẹ lại trai, con ba phái.
Bố liệt
dương, mẹ liệt âm, con liệt
Cả
dương lẫn âm.
Bố đá,
mẹ gạch, con đất.
Bố đất,
mẹ đất, con bùn.
THƠ
SONG NGHĨA
Bấy
lâu, bao nhiêu biến cố,
Dân ta
chưa nhiều cơ hội
Phân
tích ý nghĩa cái vú.
Vú ai?
Vú mẹ khác vú mẹ vợ,
Khác vú
mẹ chồng, khác vú vợ,
Khác vú
người chồng mập địt,
Nhưng
nói chung, vú là gì?
Hắn là
tích trữ và là viện trợ—
Hãy tạm
gọi vú là “hắn”—
Là so
sánh, cạnh tranh và mục tiêu,
Là mặt
trái và phải của thẩm quyền (phân phối),
Là ảo
tưởng đối với những kẻ không vú,
Là biểu
tượng cho sự bất công tuyệt đối của thiên nhiên.
Xin
lỗi, vú có phải là đồ chơi?
-Nói
chung, vú không phải là đồ chơi.
Vú có
phải là vũ khí?
-Nói
chung, vú cũng không phải là vũ khí.
Có lẽ
vú là đèn pha của hải đăng trong cơn bão?
Vú là
là, vú chỉ là, vú là_____.
Thi ca
ta đầy tóc, môi và mắt
Nhưng
hiếm ai có vú.
MÔ
RAN HÁNG
Gió
đông giữa động.
Thật bi
hài
Đời
trinh nữ,
Vô cùng
nhảm nhí.
Hở hang
(hở háng)
Nhưng
đéo ai xỉa.
Triết
lý muôn thuở
Giữa
bẹn lồn.
Hắn tập
thể thao,
Cử tạ
mỗi ngày,
Nâng
núi Thái Sơn,
Sải
sông ngược nguồn,
Chỉ để
có cơn
Hiên
ngang bú vú.
6 tỉ
nhinh nhích
Nhưng
ta một mình.
Thật là
đụ mẹ!
"Cái
háng chỉ là
Cái
bẫy, con ạ,"
Mẹ đĩ
mỉm cười,
Nghiến
tăm, bảo tôi.
THƠ
BẦN CÙNG
Bom nổ,
tôi núp trong nách,
Tôi nằm
trong háng rậm rạp.
Tôi
không đi, tôi bò và lết qua đời.
Tôi sợ
tôi hèn. Tôi rất hèn. Tôi sợ.
Lạy
ông, lạy bà, cho tôi sống một phút,
Cho tôi
đồi trụy và phản động một phút,
Cho tôi
ăn bã và húp nước lèo.
Có lẽ
tôi khổ vì mặt và người tôi xấu,
Vì tâm
hồn tôi hẹp. Nhưng cũng có lẽ?
Sáng
nay, trời nắng đẹp, tôi thấy hai con
Gì gì
đó phấn khởi được một phút.
THỂ
THẾ
Mặt
trời mọc
Giữa
chân người.
Tên tôi
hiện
Giữa
chân người.
Tôi
liếm đất
Giữa
chân người.
Tôi
biến đi
Giữa
chân người.
Tôi
không dám
Nhìn
mặt trời
Khi nó
mọc
Giữa
chân người.
PHÂN
ĐÂU
Đầu
người quả đa dạng. Dẹp lép, có cái chỉ hiện hình
Từ phía
trước. Có cái có hình thù và chức năng như đèn lồng.
Có cái
y hệt ống nhổ hay cái bô.
Chúng
đến với ta với nhiều kích thước.
Có cái,
cực kỳ hiếm, có chu vi xấp xỉ bằng trái đất.
(Ai cam
kết đã thấy một cái to như mặt trời là láo phét!)
Có cái
nhỏ đến nỗi một ngón tay cũng có thể đè bẹp.
Nhưng
loại đầu tôi thích nhất nẩy nở dưới mặt đất.
Bị quên
lãng, lầm lì, sốt ruột, chỉ với một chùm rực rỡ
Nhô lên
cho nhân loại.
KHỔ
TẬN CAM LAI
Mếu
máo, thụt thịt, nó luôn khóc dối
Để khỏi
bị kiểm điểm trước bạn học.
Khô
cằn, thiếu nước, ít màu,
Không
được bón tưới, cô ấy
Khóc
thầm trong bóng tối.
Tuy mẹ
chưa chết, hắn khóc mẹ.
Tuy cha
chưa chết, hắn khóc cha.
Tuy vợ
chưa chết, hắn khóc vợ.
Tuy con
chưa chết, hắn khóc con.
Tuy còn
trẻ, xinh xắn, có bằng đại học,
Một
việc làm tốt và người tình đứng đắn,
Cô ấy
vẫn thường khóc tỉnh trước thiên hạ.
Chúng
vừa ăn vừa khóc khút khít,
Vừa làm
tình vừa khóc nỉ non.
120
tuổi, cả đời hắn khóc tu-oa
Ban
ngày, khóc dạ đề ban đêm.
Đám ma
người dưng, hắn khóc tức tưởi.
Đám
cưới người dưng, hắn cười sặc sụa.
Đám ma,
đám cưới người thân, hắn không
Khóc,
không cười, vì không ai mướn.
Thấy
con nít khóc, hắn vuốt đầu chúng.
Thấy
đàn bà khóc, hắn xúc động, nứng.
Thấy
đàn ông khóc, hắn rưng rưng,
Cảm
thấy mình quả nhạy cảm.
Trước
khi giết người, hắn khóc vì cảm động.
Sau khi
giết người, hắn khóc vì tủi thân.
Họ
không cần cớ để khóc bù lu bù loa,
Khóc hu
hu, khóc vang, khóc điếng.
ĐỐI
THOẠI VỀ TRÍ TUỆ TRẦN TRUỒNG
“Cơ thể
trần truồng, với những món quen thuộc,
Độc
tài, nóng hổi, không hấp dẫn bằng trí tuệ trần truồng.”
“Đồng
ý, nhưng trí tuệ trần truồng
Trong
một cơ thể trần truồng thì hấp dẫn nhất.”
“Đa số
trí tuệ đã bị phủ bởi nhiều lớp
Kì hòm,
đàm và sáo ngôn. Đa số trí tuệ
Chưa
từng nếm mùi trần truồng.”
“Đồng
ý, nhưng trí tuệ trần truồng
Trong
một cơ thể trần truồng thì hấp dẫn nhất.”
“Trần
truồng của trí tuệ là một mạng u ám.
Như
người múa thoát y lẩn thẩn, trí tuệ
Vừa vấp
vừa vô tình loé ra quà của mình.”
“Đồng
ý, nhưng trí tuệ trần truồng
Trong
một cơ thể trần truồng thì hấp dẫn nhất.”
“Luôn
luôn tuột từ kẻ rượt nó, trần truồng
Của trí
tuệ là một địa đạo ngoằn ngèo, gián đoạn
Bởi
những buồng xinh đẹp, kinh hãi và sầu khổ.”
“Đồng
ý, nhưng trí tuệ trần truồng
Trong
một cơ thể trần truồng thì hấp dẫn nhất.”
“Sải
bước đi tới, trần truồng của trí tuệ
Sẽ lột
quần áo, và nhoà vào, kẻ rượt nó.”
TÂM
TRÌNH
Ăn cái
này chưa?
-Ăn
rồi.
Ăn cái
kia chưa?
-Ăn
rồi, ăn rồi, đang nhai đây.
Thấy
chưa?
-Thấy
rồi, thấy kỹ lắm rồi.
Rờ
chưa?
-Rờ
nhiều lần lắm rồi.
Mấy
lần?
-Cả
ngàn, cả tỉ lần!
Liếm
chưa?
-Liếm
hoài, liếm hoài, liếm hoài.
Nhập
chưa?
-Tưởng
gì! Nhập đến chán ngấy rồi, chẳng thèm nhập nữa.
Xuất
chưa?
-Mẹ!
Ngày nào chẳng xuất? Xuất ngày một!
Thoát
chưa?
-Thoát
ly, thoát tục, thoát thai, thoát thân, thoát vị, thoát xác, thoát đủ kiểu rồi!
Hoá
chưa?
-Hoá
sinh, hoá kiếp, hoá lỏng, hoá hơi, hoá, hoá, hoá, hoá, hoá, hoá, hoá, hoá.
NÓ
Níu
người xa lại gần,
Đẩy
người gần ra xa,
Nó xóa
không gian và thời gian.
Thậm
chí nó còn xóa cái phòng
Nơi bạn
đang ngồi để cưỡi nó.
Vào nó,
tôi luôn bồn chồn, ngứa ngáy.
Chẳng
yên thân, tôi nhấp nhổm liên hồi.
Thỉnh
thoảng tôi còn phải tụt quần, nhăn mặt,
Nhíu
mày, rồi lại kéo quần lên, chỉ vì nó.
Nó là
một dạng vượt biên đùa.
Nó là
một dạng hồi hương đùa.
(Tôi
suýt viết, “Nó còn là một dạng đụ đùa,”
Nhưng
thấy tục quá nên không viết.)
Nó biến
tất cả thành nhà văn,
Kể cả
những kẻ gần như mù chữ
Và các
hội viên Hội Nhà Văn.
Xưa,
trước khi nó hiện ra, một người
Ở trong
rừng là một người ở trong rừng,
Và một
người ở một nước độc tài
Là một
người ở một nước độc tài,
Nhưng
nay, nhờ nó, hai người này
Có thể
đùa với nhau cả ngày.
Họ có
thể tạm quên rừng và độc tài.
No comments:
Post a Comment