ĐỐN CÂY TRỒNG NGƯỜI
Một học sinh
bị phạt bằng cách chép đầy 2 trang giấy: em không nhúc nhích.
Một học sinh
bị phạt bằng cách tự tát vào mặt: 56 lần.
Một học sinh
bị phạt bằng cách cấm địt [*]: một tháng.
Một học sinh
bị phạt bằng cách không được chảy máu: lúc có kinh.
Một học sinh
bị phạt bằng cách uống một ly nước muối: vô lễ trong giờ đạo đức.
Một học sinh
bị phạt bằng cách nuốt một tờ giấy A4: bài kiểm tra dưới trung bình.
Một học sinh
bị phạt bằng cách ngồi trong cầu tiêu hát quốc ca: khuỵu chân trong lúc chào cờ
Một học sinh
bị phạt bằng cách nhổ cho bà hiệu trưởng 1 ngàn tóc ngứa: gãi đầu, ngáp, và
không phân biệt được khủng long với loài bò sát.
Một học sinh
bị phạt bằng cách bôi nhọ lên trán đứa ngồi cạnh: không giúp bạn giữ im lặng.
Một học sinh
bị phạt bằng cách ngậm cục tẩy trong giờ lịch sử: không nhắc đủ 800 tên anh
hùng.
Một học sinh
bị phạt bằng cách nhắm mắt 1 tuần vì không thuộc lòng bài thơ: Đêm Nay Bác
Không Ngủ.
12 năm sau có
một học sinh bị liệt chi dưới.
12 năm sau có
một học sinh má trái phính hơn má phải.
12 năm sau có
một học sinh nghiện mùi thúi.
12 năm sau có
một học sinh bị cắt buồng trứng.
12 năm sau có
một học sinh bị đứt thanh quản.
12 năm sau có
một học sinh thấy giấy thì xé.
12 năm sau có
một học sinh không dám ỉa trong cầu tiêu.
12 năm sau có
một học sinh ngồi gần ai có tóc thì bứt.
12 năm sau có
một học sinh thường bốc cơm trong chén người khác.
12 năm sau có
một học sinh nhìn thấy tượng đài là đái.
12 năm sau có
một học sinh theo đạo hồi tìm hài cốt Saddam.
Hơn 20 năm
trước tao là một học sinh luôn đứng không vững.
Bây giờ tao là
chủ một cây cột điện 25 thước nhưng không lèo lái được bọng đái của mình.
[*] "địt" là chữ dùng ở miền Trung và miền Nam , đồng nghĩa
với "đánh rắm" ở miền Bắc.
THI PHÁP TRUYỀN THỐNG HAY CỘNG ĐỒNG TỨ KHOÁI
1
Váy xòe ô văn nô
làm bộ văn vật.
Lẩn khuất bất tận
những kẽ hở nham nhở đẳng cấp.
Phi vật thể 13
kênh truyền hình biến dạng cái rụp.
Giữa 2 đùi cột
thu lôi cắm dùi chiến thuật.
Nhốt âm tính xục
xịch xâm mình văn minh óc ách.
Thờ thần rùa bao
tử ợ chua nuốt bùa thằng ngố bán tín làm vua.
Giữa 2 đùi chín
suối mềm môi ngậm ngùi lọc lõi.
Chữ bày lia chia
vỉa hè đàn ông nốc bia đàn bà con nít thích nước mía.
Châm ngôn đã đời
Bác tao ham muốn làm sao đồng bào tao sung sướng:
Ă N - N G Ủ - Đ Ụ - Ỉ A !
2
Giấc mơ mọi rợ
chảy mòn năm canh đụ hoài chim nào rồi cũng mỏi cánh.
Bần nông chổng
mông những tràng pháo bông ảo tưởng thuộc địa giải phóng.
Hàng xóm nhà tao
khật khùng 9 đứa chết dần manh mún tối nào cũng hát:
Đầu rơi con ơi
chưa xem phim Mùi Đu Đủ.
Bát nháo tào
lao bảo tàng chợ nổi con trôi lục bình.
Cốc ổi bò càng
con chưa nối mạng lang thang vào những siêu thị.
Vệ sinh công
cộng mắc võng toòng teng con hùa đỏ đen nên đã mắc nghẹn.
Ngồi xổm vén
quần xuất binh động thổ chọc trời nhà cao con vô nhà mộ.
Tu hú xôn xao
trầu cau cám dỗ cục cựa tới số con vồ thủ ô.
Hồn theo kẻ
chợ xác ở ruộng phèn tổ tiên cháo húp con thèm que kem.
Đầu nhức kinh
niên con nên thán phục uống vào lực tăng nhãn hiệu Bò Húc.
Kiếp này nát
bấy chim bay hận thù hoà bình nổi dậy con mừng sưng mu.
Bây ơi thác
thiêng đầu thai thì kiêng chớ mơ mộng nhiều ngoài điều Bác dạy:
Ă N - N G Ủ - Đ Ụ - Ỉ A !
3
Trăm năm trong cõi sương mù,
Thi pháp truyền
thống làm đù thơ ca.
Trăm năm trong cõi cộng hòa,
Thi pháp truyền
thống mới ra thế này.
Trăm năm trong cõi Mê-Kông,
Thi pháp truyền
thống vắt dòng ngây ngô.
Trăm năm trong cõi cách màng,
Thi pháp truyền
thống mơ sang Huê Kỳ.
XỰC TRUNG HOA
Người Trung Hoa
nghĩ ăn gì bổ nấy
Ăn chân gấu bổ
gân
Ăn óc khỉ bổ não
Ăn dái cọp bổ
dương
Ăn thai nhi thập
toàn đại bổ
Người Việt bắt
chước và hay đánh lạc hướng
Thay vì chân gấu
là chân gà
Thay vì óc khỉ là
óc heo
Thay vì dái cọp
là dái chó
Thay vì thai nhi
là nhau người
Không biết tiếng
Tàu có nhiều biến từ ăn không
Nhưng tiếng Việt
có nhiều cách thế lắm
Ngoài ăn ngon và
ăn no
Là ăn chắc và ăn
tham
Ngoài ăn ngủ và
ăn chơi
Là ăn chia và ăn
gian
Ngoài ăn bẩn và ăn
tục
Là ăn cướp và ăn
đạn
Người Tàu khấm
khá ăn chân ăn óc ăn dái ăn thai
Người Tàu bần
cùng ăn lá khô gỗ mục thậm chí ăn đất
Người Việt rủng
rỉnh cũng chân cũng óc cũng dái cũng thai
Người Việt khốn
khổ cóc nhái thằn lằn rắn mối ăn qua ngày
(Nghe nói người
Việt hồi 1946 ăn lại hạt bắp từ cứt người khác)
Người Đại Hán sau
khi ăn óc ăn dái thì ăn thiên hạ
Người Đại Việt
sau khi ăn phao câu đầu gà cũng ăn thiên hạ
Đại Hán ăn dài
hạn Tây Tạng Việt Nam
Đại Việt ăn tươi
Chiêm Thành nuốt sống một phần Khơme
Ăn ngấu nghiến là
lịch sử nhãn tiền của chứng nôn oẹ
Nay Đại Hán tái
cấu trúc dạ dày sau một thế kỷ sình bụng
Tiếp tục giấc
mộng xực thiên hạ biến thành Trung Hoa
Xực từ Đông Nam Á
sang tận Châu Phi
Xực từng phần để
dần xực Huê Kỳ
Xực trở thành
động từ đe doạ hệ thống nhiều ngôn ngữ
Dân thủ đô lo ăn
chắc mặc bền
Dân cố đô sợ
thiếu hến mà ăn
Dân Sài Gòn dễ đổ
nợ vì nhậu
Ăn là bản sắc
loài sâu
Ăn là sinh phận
muôn thú
Ăn là thủ phận
con người
Ăn thủng ozone ăn
lòi cả ruột
Bi đát của ăn là
ăn bằng được
Đảng (ta) vừa ăn
hối lộ vừa hô (to) chống tham nhũng
Đảng (ta) vừa ăn
cánh với Tàu vừa hô (lí nhí) chống bành trướng
Ăn & gian là
nỗi bất an từ phường lên trung ương
Thực dân Pháp
chiếm Đông Dương ăn khế trả vàng
Đồng minh Mỹ vồ
Nam Kỳ thì bị ăn đạn
Cộng sản Tàu ăn
bôxit nhả quyền lực cho đảng
Quần chúng ăn tùm
lum thành ăn xổi ở thì
Có thể ăn gì bổ
nấy là độc chiêu của đòn nhất dương chỉ
Chắc trước sau gì
Trung Hoa cũng sẽ liếm gót Achilles Huê Kỳ
6/2009
THƠ HỖN GỬI ĐỔNG TIÊN SINH
Khi đọc "So
sánh Truyện
Kim Vân Kiều Trung
Quốc và Việt Nam"* của ông, tôi manh tâm mấy dòng bạo động và sực nhớ
truyền thống tào lao: mắc cỡ cho cái gọi là học giả, nghiên cứu, phê bình Việt
Nam từ 200 năm nay vẫn chưa có cú minh bạch nào về trường hợp xập xí ngầu giữa
Nguyễn Du & Thanh Tâm Tài Nhân.
Riêng tôi thì tâm
khẩu thập toàn đại bổ với phương pháp phì nhiêu và thái độ khanh tước trong
việc phân xử rất ư Bao Công, mặc dù ông có thừa cơ thiên vị nâng bi Tài Nhân và
nắn gân Nguyễn Du.
Về phương diện
nâng bi gà nhà ông thua xa những nhà nhược tiểu xứ tôi.
Xứ tôi nổi tiếng
nghèo rớt mồng tơi và mắc vô số bệnh lý, nặng nhất là bệnh sĩ.
Mồng tơi xứ tôi
như cỏ, chỗ nào có đất chỗ đó có, chắc chắn không phải từ xứ ông truyền sang
nhưng bệnh sĩ không thể từ xứ nào ngoài xứ ông nhập vào.
Nghèo và sĩ thâm
căn là nguyên nhân cố đế của tự ti và tâm lý hay thổi phồng bổn thân, đồng thời
dễ tưởng không thành có và tật lấp ló hay thó của người làm của minh.
Thay vì chôm cái
phương phi của thiên hạ thì lại vớ cái tầm phào của người ta.
Thay vì đoạt cái
trí của Khổng Minh thì lại lượm chữ tâm của
Tài Nhân.
Rõ là ít tài mà
nhiều sĩ thì hay thờ chữ tâm.
Rõ là ít tài mà
thất bại thì hay lấy chữ tâm biện
minh cho sự thua cuộc của mình.
Truyện Kim Vân
Kiều vòng vo cũng chỉ để bày trò biện minh cho cái tâm bần cùng đó.
Người Trung Quốc Xấu Xí của ông coi vậy mà còn biết xấu hổ nên mới xem thường cái tâm cù lần đó và vui vẻ xếp chữ tâm của
Tài Nhân vào hạng xoàng xĩnh.
Nhờ hỗn láo mà từ
16 tôi đã thấy chữ tâm tầm
phào của Nguyễn Du cũng chỉ đủ làm nên một nhà thơ xoàng xĩnh.
Nhà thơ xoàng
Nguyễn Du tương khí với nhà văn xoàng Thanh Tâm Tài Nhân thì không có gì ngạc
nhiên thiên địa.
Nhưng ngạc nhiên
là những nhà nhược tiểu xứ tôi tối mắt tối mũi dấm dúi thổi phồng cái xoàng
xĩnh u minh thành cái tuyệt đỉnh mịt mù phù thũng.
Nhưng mà ông
Thành ơi, Đổng tiên sinh ơi, tôi nói thật nhỏ nhẹ nhàng nhé, ngay cả đám (cổ
điển) tuyệt đỉnh xứ ông và toàn bộ nền văn minh rùng mình Trung Hoa của ông,
tôi cũng đếch ngửi nổi, không, tôi muốn nói là tôi ghê tởm lợm!
Trong bối cảnh
xung đột giữa cây gậy và củ cà rốt của các nền văn minh, sẽ có những nền văn
mình rủng rỉnh liên tục lên truyền hình, và cũng có nền văn minh hợm hĩnh sẽ bị
chấn chỉnh, văn minh Trung Hoa bá hộ của ông theo tôi là nên bị chỉnh hình.
Tôi võ đoán là
nền văn minh Trung Hoa tả ngộ nị sị của ông sẽ gây tai ương cho thiên hạ, mà
trực tiếp là tai họa chín mùi cho giống giao chỉ chưa bao giờ bổ lị chúng tôi.
Khi tôi thấy tay
đại Hán Hồ Cẩm Đào và 2 ngón tiểu Hán Nông Đức Mạnh và Trần Đức Lương thương nhau tay
nắm lấy bàn tay cười
tí tởn là trực giác tôi động cỡn văng tục tức thì: đụ mẹ mày tiêu rồi!
Tôi võ đoán kỷ
nguyên nhiên liệu này nhân loại sẽ hợp sức lại nện cho nền văn minh ăn thịt
người ta của ông một trận nếu không nên thân thì cũng bần thần.
Tôi võ đoán hợp
chúng Mỹ miều và những đồng minh của hợp chúng Mỹ miều ở Á Châu gấu và Trung
Đông ngầu sẽ làm cái sứ mệnh đao to xóa cái nền văn minh ăn thịt người ta là
Trung Hoa khỏi cái bản đồ chật chội của thiên hạ.
Thật là hỗn khi
tôi võ đoán với ông bằng cái giọng bạo động, nhưng tôi nghĩ ông không phải là
một người Trung Hoa điêu toa chủ nghĩa, vì chủ nghĩa dân tộc hộc máu nào cũng
sẽ biến nền văn minh của nó thành cỗ máy xay thịt người khác hoặc là khiêu
khích những nền văn minh khác nghiền nát văn minh mình.
Và thật là khổ
cho những nhà nhược tiểu xứ tôi cũng bày đặt máu me dân tộc chủ nghĩa, nhưng
cũng may là bọn chúng chỉ xớ rớ không sở hữu nổi một nền văn mình nào, chúng
toàn là một đám láo nháo khôn nhà dại chợ bợ đỡ chữ tâm nên chỉ đủ tầm nhăn dái
lẫn nhau.
Ở xứ tôi có cụm
từ này: đem
tâm tình viết lịch sử.
Lịch sử mà còn bị
tâm tình phân liệt hóa thì sá gì ba cái Truyện Kim Vân Kiều hoa lá xứ ông.
Nhưng cũng may là
tất cả những điều phải gió đó đã rõ trong việc làm đồng cam cộng khổ của Nguyễn
Du và đám hậu sinh đồng bệnh phù nề với ông ấy khiến ông phải bỏ công cốc bày
ra trong bài So sánh Truyện Kim Vân Kiều Trung Quốc và Việt Nam .
Nếu ngày nào cái
xứ nhược tiểu bất tiện này chưa bị nền văn minh vệ binh ăn thịt hồng xứ ông
nuốt trửng thì tôi còn chổng mông nhắn với đám hậu sinh khả úy/ố của Nguyễn Du
rằng:
1. Hãy đổi tiền
truy trả (khoảng 10% tiền bán sách Truyện Kiều từ
200 năm nay) ra tiền đô âm phủ, rồi rủ rê lên biên giới Việt-Trung (vừa mới cắm
mốc) đốt và khấn Thanh Tâm Tài Nhân phong trần thứ lỗi và phù hộ những cột mốc
biên giới muôn đời không đổi.
2. Khi tái bản
Truyện Kiều phải đề: Truyện Kim Vân Kiều của Thanh Tâm Tài Nhân phong trần do
Nguyễn Du phong lưu gặp khó khăn đem tâm tình dịch dzọt.
3. Khi tái bản
Truyện Kiều lần tới nên in kèm bản gốc Truyện Kim Vân Kiều bằng tiếng Hán,
tiếng Việt và cả lời giới thiệu của Đổng Văn Thành để những ai đã đọc bằng chữ
tâm cứ tưởng Truyện
Kiều là của Nguyễn Du
biết rõ mối quan hệ lẹo tẹo lâu nay giữa Nguyễn Du & Thanh Tâm Tài Nhân.
Kính mong tiên
sinh dọn mình thứ lỗi vì những lẹo tẹo xưa nay, và rất mong tiên sinh quên mình
lưu ý những điều võ đoán chí lí bồ hòn của tôi!
12.12.2005
(*) Bài viết của
Đổng Văn Thành So sánh Truyện Kim Vân Kiều Trung Quốc và Việt Nam do Phạm Tú Châu dịch trên talawas ngày
5, 6 và 7.12.2005
Xem thêm tiểu luận Từ các "lý thuyết" Chữ Tâm kia mới bằng ba chữTài và Văn là người đến đạo đức chuyên nghiệp trong văn học của Hoàng Ngọc-Tuấn trên tạp chí Việt số 8 (2001).
Nguồn: tienve.org
No comments:
Post a Comment