PHAN NHIÊN HẠO - Ở NHÀ MỘT NGƯỜI CÂU CÁ / CON TEM TRÊN BÀI HÁT CŨ / SAU BẢY NGÀY TRONG KHÁCH SẠN VỚI T. / XE ĐIỆN MẠ ĐỒNG / TẤM ẢNH NHỮNG NĂM 60 / NGÔI NHÀ CŨ / BÀI VỀ CÁC LOẠI DÂY / BA BÀI THƠ - thơ


Ở NHÀ MỘT NGƯỜI CÂU CÁ

Khi con quạ cuối cùng trên dây điện bay đi mang theo trên cánh một con bọ ngủ ngày
Tôi đứng một mình trong bãi đậu xe nhìn đám mây cọ rửa bầu trời bằng những bàn tay mất ngón
Tôi do dự, như thường lệ, như bài tập, rồi nổ máy lái về hướng Nam
Nơi biên giới của đất và bể
Nơi một người câu cá ăn rong và đắp một con đường vỏ sò dẫn lên ngôi nhà nhỏ nhìn ra mặt vịnh
Một người ít tắm gội nhưng tráng kiện như một quả trứng luộc màu nâu
Tôi ngủ lại qua đêm giữa các cần câu, giẻ rách, và các câu chuyện ướp muối giản dị hơi đượm mùi tự kỷ
Tôi thức dậy hai lần giữa đêm, một lần đi tiểu và một lần đứng ngắm
Các vì sao trên trời
Những con mắt không cần mặt
Tôi ngủ dậy trễ người câu cá đã đi xuống đồi chỉ còn tôi với những túi rong khô
Và mặt vịnh xanh biếc
Không có con quạ nào
Ngày hoàn hảo tôi muốn làm quen với các thoả hiệp, tôi muốn ăn rong, tôi muốn viết đôi điều giản dị, tôi muốn đọc một nhà thơ đã khuất
Ông ta cũng từng là một người câu cá
Với mồi là những giấc mơ.


Nguồn: VIỆT#4







CON TEM TRÊN BÀI HÁT CŨ

Dán một con tem lên bài hát cũ gởi cho người ca sĩ già

Tôi là người vô hình ngồi ở góc đường số Hai trong một buổi sáng mù sương. Tôi không có ai cũng không tham vọng vĩ đại ngoại trừ nhìn thấy chính tôi

Tôi biết vào lúc 9 giờ 45 phút này không có ai nhận ra tôi và mọi người đối với tôi chỉ là những ý niệm. Như tôi là một ý niệm của chính tôi, sản phẩm của sự bất toàn và hoàn hảo đôi khi một cách đáng kinh ngạc. Không có một liên hệ nào còn ràng buộc được chính tôi vào đoạn đường ray này, dẫn đến những mục đích và sự phán xét. Các xung đột võ trang và những cuộc dàn xếp trong bóng tối.

Suốt mười hai giờ đồng hồ máy bay vượt đại dương tôi ở trong một cái lồng sắt không thể nhảy ra ngoài, bên dưới là những sự không nên nghĩ tới, phía trước là quê nhà và sự quên lãng, đằng sau là những tháng ngày không thể trở lại và đã từng là thời điểm cho những vụ mùa vô ích. Nếu phi cơ bay lâu hơn nữa tôi sẽ chọn trong đám đông một người đàn bà dịu hiền, làm tình trong phòng vệ sinh, sinh ra một vài đứa trẻ và sau cùng sẽ đến lúc tìm cách ném bớt người qua cửa khẩn cấp. Một con chim cảm thấy thế nào ở trên máy bay. Có lẽ nó sẽ không nhận ra sự khác biệt độ cao trong một cái lồng đóng kín.

Tôi đã từng thấy những chiếc đồng hồ không có chỗ vặn kim trong tiệm bán đồ lưu niệm. Những chiếc đồng hồ cầu kỳ tự tin vào sự chính xác một cách tuyệt đối. Chỉ có cái chết mới thay đổi được một chân lý buồn tẻ như vậy. Tôi muốn đứng lên rời khỏi chiếc bàn này quay lại quan sát chính tôi đang ngồi ở đó. Nhưng tôi thật sự vô hình. Tôi không phải là một người mê tín.

Trong một cái hang tiền sử cách đây hai ngàn năm trăm cây số một người đàn bà thất lạc trong cuộc tìm kiếm quá khứ. Thật ra nàng chỉ là niềm hứng khởi cho các nhà thơ. Những người đàn bà không bao giờ thám hiểm, họ chỉ bỏ đi, quay lại, quẩn quanh cho đến lúc hoàn toàn hài lòng với việc mất phương hướng. Nếu tôi có đi thì tôi sẽ đi từ một mặt phẳng đến các đường cong và chắc chắn tôi sẽ thất lạc ở chỗ chuyển tiếp.

Dán một con tem lên bài hát cũ gởi cho người ca sĩ già. Lá thư bị trả lại với một lời nhắn: "Ông ta bây giờ đã lên thiên đàng, nếu muốn thư được gởi đến, cần dán thêm tem."


Nguồn: VIỆT#7







SAU BẢY NGÀY TRONG KHÁCH SẠN VỚI T.

Tôi ngủ bảy ngày trong khách sạn với T.
khi thức dậy tôi đã là một người khác
tôi muốn kiếm tiền, tôi muốn làm một con chim trống
tôi muốn T. lặn sâu xuống thực quản tôi
nhưng cô ta bơi lượn lờ như cá
trong vòm miệng tôi đầy nước bọt

Khi tôi nằm trên mình T. tôi thấy giống như chèo
một chiếc thuyền trên cát
E LA NAVE VA
mặt trời nóng bỏng và chúng tôi bị chôn chân
giữa các biểu tượng sáo cũ
A, mặt trời chỉ là một mẩu thuốc đỏ
đang tàn

Ở bên cạnh người đàn bà này tôi biết các ngấm ngầm của tàn phá
như thể một người uống triền miên các loại rượu mạnh rẻ tiền
một người đi dây mỏi chân nhưng không thể ngồi xuống
thường thì tôi cắt đứt dây

Có quá nhiều điều tôi không thể giải thích
thế giới quá nhỏ và các xung đột thì vĩ đại
tôi sống một mình ở gần Hollywood
một người vô danh giữa những người không có mặt
tôi chống trả với thời gian và sự buồn chán bằng những cuộc làm tình

Sau bảy ngày tôi đi ra khỏi khách sạn với T.
bỗng một con chim trên trời mỏi cánh
rụng xuống đầu tôi như một trái ung
T. nói: không sao, chỉ là một ngộ nhận
bây giờ mấy giờ rồi H.
chúng ta cần phải đi ăn
The End.


Nguồn: VIỆT#6








XE ĐIỆN MẠ ĐỒNG

Chiếc xe điện mạ đồng
Chạy bằng nắng phát ra những tiếng chuông của biển
Ở San Francisco thỉnh thoảng có những con chim xám bị cán chết trên đừơng ray
Sáng nay tôi đi ra từ căn phòng rất nhỏ có lần em nói giống như khám tù
Mỗi tối tôi tự tra tấn mình bằng bốn mươi bảy kênh Tivi

Em ngại tôi nghĩ em còn qúa trẻ
Em nói đừng gắng sức qúa, vào những ngày mưa anh có thể ở nhà
Em đem đến cho anh con cá vàng này trong chiếc ly thủy tinh có đế
Hãy nhìn nó và chiêm nghiệm về tự do
Về Nelson Madela và sự chuyển động

Tôi nghĩ một nguời đàng hoàng như ông trong tù phải nghĩ rất nhiều về đàn bà
Thỉnh thoảng cũng phải thủ dâm
Ðó là những điều tự nhiên và không có gì làm giảm lòng kính trọng
Chúng ta ít nhiều cũng đã tù đày những cách khác nhau

Chúng ta buớc vào một thế kỷ mới chỉ cách thời đại cũ vài centimeters
Như tôi cách khuôn mặt những ngừơi bên cạnh chỉ một cái nhìn
Không thể ngăn được tiếng ồn triền miên của những cuộc tranh luận
Về con chim chết màu xám, các ứng dụng sau cùng của điện học và ý nghĩa của cuộc diễn hành mùa hè tổ chức vào tháng sau

Tôi đi xe điện mạ đồng băng qua những tên nguời đã chết
Băng qua những ngã tư đường đã chán chừơng mùi hôi nách của nhau
Ði về phía biển
Nơi một con còng trên bờ đang chạy thi với bóng của chính nó.


Nguồn: VIỆT#8







TẤM ẢNH NHỮNG NĂM 60

Ngồi tư thế này để có bức hình đẹp
tay chống cằm, khoe mặt đồng hồ về phía trước
miệng cười răng vàng
áo vét mượn trong tiệm.
(Ảnh bán thân,
không thấy quần khác màu và đôi dép nhựa.)

Người bà con xa này tôi thậm chí không nhớ tên
chỉ biết ông chết không lâu sau đó
vì đạn
vào những năm sáu mươi.

Trong tấm hình đồng hồ của ông chỉ 10 giờ 5 phút,
đó phải là một buổi sáng đẹp trời
người thanh niên trịnh trọng ngồi trước máy ảnh.
Khi đèn flash lóe lên
từ ống kính đen ngòm chiến tranh đã kịp nhìn thấy
một con người trẻ tuổi để tiêu hoang.

Nguồn: tienve.org





NGÔI NHÀ CŨ

Ngôi nhà này cũ nát và cấu trúc phức tạp một cách không cần thiết
người ta phải sờ soạng ngay cả ban ngày trong những hành lang tối tăm
một cái chạm tay cũng làm cho vôi rụng xuống
cửa kính rạn nứt từ lâu không được lau chùi
trên bàn một chiếc gạt tàn lõng bõng nước
tỏa mùi ung thư.

Trong hành lang ẩm mốc này tôi đã trở về
một tay bịt mũi trong khi tay kia cầm điện thoại
nói chuyện với những gã đào mồ chuyên nghiệp
sắp đến trồng cỏ cho khu vườn
thời gian trên trần nhỏ nước xuống đỉnh đầu tôi
chính xác như những viên đạn ký ức.

Nguồn: tienve.org







BÀI VỀ CÁC LOẠI DÂY

Dây cáp dùng neo tàu vào bến bờ nghỉ ngơi, thỏa hiệp. Tráng sĩ bện dây cương buộc hàm thiết ngựa phi lên mặt trăng. Trước lúc khởi hành nhớ dùng dây dọi kiểm tra đường thẳng đứng, buộc lại dây giày, lên dây đồng hồ, đánh dây thép cho chú Cuội ra đón. Trên đường đi nếu ngựa hết hơi hãy lên dây thiều. Đừng dây dưa, dây cà ra dây muống với bọn bán hàng rong chuyên sống bằng nghề buôn dây chuyền vàng giả. Cần nhất dây thần kinh phải lực lưỡng cỡ dây tam cố, để trong cô đơn không dùng đến dây treo cổ.

Nguồn: damau.org








BA BÀI THƠ

BÀI THƠ CHỮ HOA MÀU ĐỎ
KHÔNG PHẢI MÁU
NHƯNG CÓ THỂ KHIẾN MÁU CHẢY NHIỀU HƠN
KHI ÓC ĐỎ.


BàI tHơ chỮ caO CHữThấP,
cOn NgưỜI, lÚc vIết hOa, lúC
GiuN dẾ. LúC N hOan,
LúC buỒn kHỤ. LúC trồNG RừNg,
lúc cắT tiếT ANH Em. CoN NgƯời,
Một SiNH vậT lỦNg củNG.


Bài thơ chữ thường
không mùi
trong suốt
như oxy
từng cứu một buổi chiều ngạt thở.


Nguồn: damau.org

No comments:

Post a Comment