NGUYỄN QUỐC CHÁNH - MÀY TIÊU RỒI / CÔNG THỨC CHO CHUYỆN NÀY / CHẠY TRƯỚC / NHỮNG Ý NGHĨ RỜI - thơ


MÀY TIÊU RỒI

Chiều, chuông nhà thờ Đức Bà đổ, nhớ chuyện đức cha cởi (quần) đức tin bơi theo cô gái ra biển, góc Hai Bà Trưng - Lý Tự Trọng những cái bướu bục tràn trên đường. Trên cây cột điện chằng chịt dây, không thể biết bắt đầu từ đâu ra khỏi cái giày vò này, có tiếng kêu gây tò mò trong không khí, đừng vòng vo ở trong xó cái gì cũng loã. Giữa lề đường đám khói bốc mùi thịt nướng, sự tưởng tượng ở đây lầy nhầy buổi sáng nước miếng chưa súc miệng, một ly cối sủi bọt giơ lên nhấn nhá, mắc kẹt ở ngã ba ngã bảy mở hay nhắm đều bần thần, 100%. Đôi khi trong túi quần lấn cấn giữa ngón tay và chìa khoá, Miếng Da Lừa không thể tạo ra một khoảng rỗng phát âm. Kịch nhất là vừa có một tên bị vợ cắt (cặc) 2 lần, khi nhắm mắt sẽ thấy cây dùi giáng mạnh, cái trống truyền thống báo động lặng câm. Hai Bà Trưng nhủ lòng trong mộng, lịch sử đàng nào cũng của đàn ông, lá bài cầm cu 2 mặt của Phạm Xuân Ẩn khiến Sài Gòn bị thiến. Từ Chợ Lớn tới chỗ làm bánh bao nhân bột giấy của Trung Quốc chắc không nhất hô vạn biến, oan hồn Ngô Đình Diệm nhập vô tiếng rống kèn đồng của nhạc công mù thui những con bê, hễ về là mất máu hễ sống là nhăn răng. Trước sứ quán lao nhao cái nôn nao Huê Kỳ, bia ghi công liệt sĩ việt cộng (mặt trận phỏng dái miền Nam) bị Lê Duẩn nướng hồi Mậu Thân, tinh trùng thiêu thân tái sinh từ sao hoả, đường cong của vỏ chai bữa nay đùi khất. Biển Cần Giờ nước dâng khi hàng không mẫu hạm Trung Quốc rời bến, muối trong máu không lọc sạch chữ, thân thể bị động ăn mòn ký tự, văn bản gà mờ vừa mở đã ngáp, giác quan khoác lác bữa nay ăn mày. Nhờ ngồi im mà Dalai Lama chưa già đã thông tuệ, đụ mẹ đâu phải nghèo không thấy nẻo về quê (Tây Tạng), mưa trên đọt cây cá trôi trong giấc ngủ, bản năng thiện nghệ liệt tiếng hú. Đêm Angkor Wat rùng mình chết chóc, cứa vào răng những sợi thần kinh nhiễm độc, giấc mộng từ chân tơ thành hiện thực rừng. Hậu thuộc địa Đông Dương là chỗ dung thân của mất phương hướng, đêm qua “đỉnh cao trí tuệ” cứng lập trường, lồn quần chúng xù lông buồn khôn khuây, xứ sở này những bầy ác mộng. Hé lô Hegel và Kant khó khăn trầm trọng, tư tưởng chui vô thòng lọng là của phường tuyên huấn trung ương, phải nhẫn nại với hiện tại từng ngày, níu ngón tay dài cảm giác là khoái lạc của bầy dơi thể dục buổi sáng. Bán tài nguyên và ăn (thực) dân là thị phần siêu lợi của chính trị cực quyền, cái còn lại trên bề mặt hay trong lòng đất đều không thể cứu, tiếng ăng ẳng cuối cùng vẳng từ háng. Háo hức với dân chủ trong thời thị trường cộng sản có thể dẫn đến câu chuyện của tuyệt vọng và hận thù, tai nạn từ ngực dồn xuống rún rồi xoáy một vòng và hắt lên mặt với ánh sáng ngược, mắt trợn trừng những đám mây phanh thây, thân thể co rúm vùn vụt biến. Xuyên qua tình huống đặc thù của chuỗi sự kiện, sự trừu tượng biến thành cái đỏng đảnh trên mép bàn, vô số đứa bé hớn hở bò bên dưới cười rộ mông muội. Cấu trúc bầy của phe nhóm và đảng phản ánh tình trạng xả bạo động lên trần, mạch máu bây giờ là những con đường ngập nước, xe cộ tràn căng thân thể, dửng dưng và hôn mê. Một điều mà hắn có thể, ngược dòng người rã rượi, miệng cười, môi tái, dái tê.
11/2008







CÔNG THỨC CHO CHUYỆN NÀY

Quá khứ là loài ký sinh đường ruột, gây suy nhược. Mỗi khi tưởng tượng ông nội chết trong tù thực dân, tôi thủ dâm. Giấc mơ ba đời của sán xơ mít: phất cờ trong óc trên nóc dinh Độc Lập. Mỗi khi nhớ lời bố về chín năm kháng chiến, tôi muốn tự bú cặc. Thần kinh định nghĩa yêu nước bằng tổng số tế bào ký sinh. Mỗi khi nghe nhắc chiến tranh thần thánh đánh đế quốc, cặc tôi tự xóc. Không biết vì sao như vậy, thiêng liêng của cộng đồng, tôi động cỡn tự khoái. Mới hôm qua đây, thiên hạ xôn xao chuyện Trung Quốc du lịch Trường Sa, tôi lại ra ướt quần. Hôm kia kẹt xe nhừ tử từ đường Nguyễn Văn Trỗi, Võ Thị Sáu đến Nguyễn Thị Minh Khai, quẹo Hai Bà Trưng, đụng Lê Duẩn, trời ơi, cặc lại cứng, bèn chạy thẳng vô cầu tiêu căng tin Nhà Khách Chính Phủ trong dinh Thống Nhất. Miệt mài xục một lúc mà tinh không xuất, chỉ phọt cứt. Khi cứt bốc lên mũi, mùi quá khứ làm tôi lại nhớ ông nội, bố, và hàng ngàn cái tên anh hùng đặt khắp các con đường của mọi thành phố ở cái thuộc địa hoàn thuộc địa, lúc đó tinh mới xuất. Nó bắn tứ tung lên mặt. Ồ, có cảm giác như lần đầu tự bú cặc. Một trải nghiệm khiến tôi tưởng ngay đến Phật. Tôi đoán một trong những khả năng phi thường của Bụt là tự bú cặc. Nhưng bây giờ nỗi lo của tôi: nếu Trung Quốc cứ tăng áp lực ngoài khơi, tinh thần dân tộc bí thế sẽ dấm dúi thụt lùi, lén lút bức xúc, chắc chắn cặc tôi lại hùng hục, lại nứng xuất. Xã hội tính của tôi lúc này: tinh thần quốc dân là thiệt thân của cặc. Lịch sử rất tức cười, anh hùng càng đông và yêu nước càng hăng/tăng, chất người càng thảm/giảm. Một công thức cho chuyện này: anh hùng + yêu nước = liệt cặc.
17/3/2009






CHẠY TRƯỚC

Hắn còn ba cây răng.
Đầu chỉ có 12 sợi tóc.

Hắn sợ nhất là cái mông
Và đàn bà miệng rộng.

Hắn cai quản 6 cái đình
Và 13 giếng nước.

Hắn là lý trưởng
Của 10 thể kỷ văn chương.

Hắn viết bằng tiếng Việt.
Nổi tiếng bằng Latin.

Hắn vẽ 60 cái vòng,
Và gọi đó là ngoại ngôn.

Hắn nhặt những mẩu thuốc lá,
Rồi xếp thành chữ A: nghĩa là avant-courier.









NHỮNG Ý NGHĨ RỜI

Mấy đứa nhỏ là những cây que, bội thực trí nhớ vỏ sò nhếch mép.
Thành phố bị trương, cái xác chưa chôn, lún mỗi ngày 2 phân.
Ký sinh vào thuật giả kim là đám chữ ruồi bu đợi tàu ở ga Vạn Miếu.
Khai quật dây thun, trùng tu bản sắc thằn lằn, đũng quần chế giễu ngón chân.
Ngày thơ Nguyên Tiêu, dạ dày công cộng, phục hưng thẩm mỹ chuột đồng
Di sản mỏi chân, thằng nhỏ biến mất trong tiếng gõ bán mì dạo.
Chiến tranh thông minh làm sạch cái láo nháo hòa bình.
Tiếng Việt di tản lên núi, là nói: “Đụ mẹ cây bông!”
Bãi biển Dương Cầm, đám cá da trơn dầu tràn vào mang, phơi lãng mạn trên sóng.
Cải lương chìm xuồng, nội chiến giữa bọ chét và cánh cam, tượng Saddam ngóc đầu ở Việt Nam
Sinh thái mất thăng bằng, kỳ nhong lận đận, thổ cẩm Tây Nguyên bong gân .
Lối chơi tiền đạo dồn cách đọc hậu vệ vào chỗ trống, gà mái lên cân.
Láo nháo là số phận phì nhiêu ngữ điệu trống đồng.
Trí khôn muôn năm, cộng đồng nhiễm mặn, đất ăn năn.
Cái trơ bẩm sinh bày chình ình trong lồng kính 30% thủy tinh, phần còn lại là cặn Phát-xít.
Loài rùa bất tử từ bộ lạc ven sông khuấy bùn trùng tu, ngu bền vững.
Làm trò ma-mút là đám mắt ủ ê tương lai xập xệ, gái Việt sợ ế.
Lấy chồng Đài Loan vì hôm qua Lê Chiêu Thống cõng Kim Dung, thầy bói không bị kiểm duyệt.
Côn trùng nhiệt đới phá kỷ lục những bài ca vượn hú, Trịnh Công Sơn chết 2 lần thịt da còn nguyên.
Mỹ học cao cả nhập từ Nga biến cái láu cá thành tú bà hành hạ thư viện.
Nghệ thuật bây giờ là xài tờ bạc 50 ngàn ở siêu thị không bị phát hiện.
Sơn dương trên núi tuyết nuốt nước miếng, mây trôi vô miệng.
Một đứa bé bị phạt ăn lại cái bã nó ói ra về nhà lâu lắm mới dám méc má.
Nhà thơ moi trong thùng mô phỏng loài chim há mỏ chết vì rác dăm ba cái hứng.
Mấy em xoa bóp rút vào buồng tối thủ dâm li bì với mấy con số lí nhí trên điện thoại di động.
Bí mật của nhẫn nhục là tiệc tùng trên vận may của hoa anh túc.
Đứa nhỏ bị hành hạ lớn bằng dinh dưỡng tối đa của lòng hận thù cái nôi.
Ngôn ngữ bị bắt làm con tin thiếu một cây gậy khởi động bài thể dục buổi sáng.
Một người rao trên mạng: cần một đối tác tình dục có ý tưởng và hành vi tiên phong.
Triết gia siêu hình là thiên thạch làm nhức mỏi cư dân những vùng đất sình lầy.
Cái vô tận đôi khi từ ngón cái tới ngón út.
Tín đồ mật tông nói: thức ác trong kim tự tháp là nguyên nhân của 11/9 không có gì nguy hiểm.
Đứa bé 6 tuổi đòi giết mẹ nếu không kịp mua quà cho ngày 20/10 khủng khiếp.
Trong mớ hài cốt vừa tìm thấy có một cục kẹo còn nguyên giữa hai khúc xương cháy xém.
Nếu đầu thai Karl Marx sẽ nói: Microsoft là công nghệ của thuốc phiện mới.
Đằng sau tượng đài của những con rận, lịch sử bày la liệt những cuộc nội chiến.
Gây bất an cho một người đôi khi chỉ là cái giường.
Coco York Phi Châu hóa những ai nghe bả sau 12 giờ đêm không uống thuốc ngủ.
Khoái cảm là thộp cổ những hình tượng trong tưởng tượng của một kẻ ngược dòng.
Để an toàn trước gia tốc của bầy chữ đỏ, một thi sĩ đã biến cái chai thành tình nhân có cặp vú vĩ đại.

Nguồn: tienve.org

No comments:

Post a Comment