NGUYỄN ĐĂNG THƯỜNG - LƯƠNG TÂM LOÀI KHÔNG VÚ / CỦA KHỈ VÀ NGƯỜI / CÁ THÁNG TƯ / RỜI NHƯNG KHÔNG RÁC / VÔ SỰ - thơ


LƯƠNG TÂM LOÀI KHÔNG VÚ

Đêm đêm
nó ném không biết bao nhiêu là bom nguyên tử
xuống quê hương Tàu cộng
thế mà sao bọn đuôi sam hung hãn
vẫn sống nhăn?

Đêm đêm nó bắn
khá đông quí ông tông tông và lãnh tụ của thế giới
thế nhưng hôm sau
họ lại xuất hiện nguyên vẹn
trên các media và các trang web.

Có đêm nó ngủ thẳng cẳng
cho tới sáng
có hôm nó thao thức vì những chuyện vớ vẩn
tào lao
vì một gã trẻ tuổi người Tây Tạng
tự thiêu để phản đối
lũ xâm lăng bành trướng
vì các tay súng Ả-rập đầu quấn kín khăn rằn
che giấu mặt mũi
cài bom bắn giết không gớm tay
như những thằng người máy.

Sớm tinh mơ
dưới lớp đu-vê và chăn mền khá ấm áp
hai tay chắp trên ngực
nó nhắm mắt nằm ngửa như một cái thây ma
lắng nghe tiếng chim líu lo chào đón bình minh
của một ngày mùa đông
không mặt trời.

Obama-Biden trông hệt như cha với con
mồm miệng lúc nào cũng toe toét
khẩu phật tim vàng
ai mà chả yêu
Obama có đôi vành tai
và nụ cười duyên dáng
của chuột
Mickey Mouse
biết sử dụng quyền bính
dám qua mặt hiến pháp và thượng viện
để thể hiện những lý tưởng cao đẹp
biến nước Mĩ thành một siêu cường bé tí
như Thụy Sĩ
không vũ khí tấn công không bạo động
nhưng sẽ được cả thế giới loài người
kính quí.

Nếu nhại lời Tú Xương chơi dại mà nói
đen thủi đen thui cũng lượt là
dù không ám chỉ ai cả
thì mày sẽ chết cha
đó, con ạ!

Ngoái cổ nhìn thẳng vào mặt cái thằng chó khó thương
tôi hỏi lại
còn mày
mày thấy cái bản mặt điển trai của mày
nó giống cái chi chi?

Tao hả
- nó thư thả phà một vòng khói thuốc lá lên trần nhà -
rồi tỉnh bơ
trả lời từng tiếng
một:

tao là kẻ vô hình
vì tao chỉ là
lương tâm
của loài có
cu.





CỦA KHỈ VÀ NGƯỜI

Thi sĩ cái con khỉ

Bởi lẽ
Không dễ phân chia
Giữa
Thằng người có đuôi
Thằng khỉ rụng lông

Khỉ dã nhân King Kong
Quí phái nhân đạo tình cảm
Hơn lũ thợ săn man rợ
Vây bắt nó chở về
New York để
Thảm sát

Khỉ đột trong ca khúc Brassens
Đã cho ngài thẩm phán chuyên trị
Án tử hình
Một cú sướng lên tận mây xanh

Tất nhiên tôi rất muốn làm các trò khỉ
Thắt khăn quàng cổ đỏ
Tựa học sinh cháu ngoan Bác Hồ
Của gánh xiếc lưu diễn
Như che dù đi dây
Hay gảy đàn mandolin gõ trống bongo
Cho chư vị mua vui
Nhưng tiếc thay tiếc thay vì quá bất tài
Nên đành phải
Đội lốt

Thi nhân của loài hầu





CÁ THÁNG TƯ

Em gầy ngón dài
anh mập ngón cụt
chiều chúa nhựt buồn
sáng thứ hai zui
niềm zui không tên số năm
vì thoảng mùi chanel no 5
anh ơi
nếu mộng không thành thì sao
anh xin lao động em đi lấy chồng
chồng em mãi tận bên tàu
xưởng anh dù ở nơi nao cũng liều

Ngày lễ lá
trên cái nền đen bi thảm
hãy cùng nhau cắt dán
những con cá tháng tư tứ sắc
dải đất hình chữ S thênh thang
gánh nặng hai đầu nhoi nhúc thị dân
đường ai nấy đi
ngả nào rồi cũng đưa tới ngõ cụt
có vệ binh đỏ đứng chờ không lối thoát
đảng ma cô đã mại dâm cả đất tổ quê cha

Đường mòn HCM đã hoá thành đường cái quan
có bóng ma ông nhạc sĩ già tiếp tục hát da cu
tây ba lô đến xem ném cho vài đồng cắc
tôi đi trong nắng thu hè muộn
kinh hãi vì tiếng chó tru buồn
những con chó đã trở thành rựa mận

Tạp chí Times ám ảnh Ginsberg
nhạc trữ tình ám hình sinh viên
tớ không còn là sinh viên nên trọn quyền dị ứng
loại nhạc phản ánh cái thời lãng mạn xưa xa
nhạc sĩ ôm đàn mơ mộng
nội dung không còn thích hợp với hiện tình đất nước
nhứt là do sến divo diva trong nước rên rỉ

Mưa vẫn mưa run trên tầng tháp cổ
ê phên
con bé quàng khăn đỏ nằm trên giường con sói già
khoác da cừu
nàng có ba người anh đi bộ đội lâu rồi
chàng có một thằng em qua Mỹ mới đây thôi
vừa tới nơi
nó hồ hởi gởi tức tốc cho chàng tấm bưu thiếp
có hình bà đầm
xoè
cầm đuốc soi gương nga
mỉm một nụ hồng
rất xịn rất tươi
chào đón lãnh tụ cách mạng tháng tám
nhà văn hoá lớn đỉnh cao trí tào tháo
văn hóa cầy tơ
văn hóa đạo văn
văn hóa chửi khách hàng
văn hóa cải tạo
văn hóa hận thù
văn hóa đảng viên gật ngồi chơi xơi thịt chó mắm tôm
nhiêu đó đủ thơm rồi

Đất nước ta đẹp quê hương ta giàu
nhưng dân ta vẫn đói meo
nhờ chủ nghĩa chồn mèo
ông trời có mắt nhưng không ngó
gái quê miền trung du không có
vú nhọn
mông tròn
nụ cười sơn cước đã héo tàn
cá tháng tư cắn phải câu thơ
biết đâu mà gỡ
chim tự do lỡ sa vào chuồng gà
biết thuở nào ra

Tao yêu tiếng osin từ khi mới vào đời
mày ơi
bởi trước khi nhập gái làng chơi
vợ hiền tao đã ở mướp khắp nơi
ạ ời ơi
tiếng osin muôn đời.





RỜI NHƯNG KHÔNG RÁC

thơ để ca ngợi
hay thơ để chửi bới
nó chẳng cần nghĩ ngợi
tìm hiểu đối tượng của thơ là gì
cho mệt trí
bởi nó không là thi sĩ

thơ, là nhựt kí nở đêm trong tù
của lãnh tụ?
thơ, là ghi chú
nở ngày của đứa ngu?

ê, muốn biết quê hương tái tê ruộng lúa
hôm nay là khế ngọt hay dâu chua
mày phải bước tám bước khúm núm vô chùa
quốc doanh xin ngó tượng vàng của vua

một cái xác khô nằm ngửa trong lăng
một cái xác ướt nằm sấp trôi sông bạch đằng
một ông thủ tướng đất vì dân trắng răng khoe bằng đại học mĩ lái xe tăng
một ông chủ tịch nước hữu nghị chữ vàng bị sói già bắc kinh táp cụt cẳng

thôi — mi cứ ngồi đấy
điếu cầy và người buôn gió còn thức sau quầy
chờ coi bọn đồng chấy
giở trò gì nữa đây![*]
[*]nhại thơ Thanh Tâm Tuyền trong bài “Dạ khúc”:
“thôi em hãy đứng dậy
người bán hàng đã ngủ sau quầy
anh đưa em đi trốn
những dày vò ngày mai”




VÔ SỰ

hắn đã bao lần thầm hỏi
nếu Estragon và Vladimir
hôm sau không trở lại chỗ hẹn
thì chuyện gì đã
không xảy ra

thế nên
hắn đã bỏ đi
khi tôi chưa tới
và tôi không còn ở nơi đó
khi hắn trở lợi

thời gian lắng đọng
nhưng không như trong ca khúc
đường xa ướt mưa
thời gian ngừng cánh
nhưng không như thi phẩm hầm người

đường dài
khi ta đi một mình
Beckett tâm sự
thời gian ngưng đọng
nhưng tui chưa là đám đông

ăn đấm nhớ kẻ đưa thoi

uống đạn nhớ người nã súng


Nguồn: tienve.org

No comments:

Post a Comment