NGUYỄN ĐĂNG THƯỜNG - NGHỆ THUẬT LÀ BẮT CHƯỚC / CHIẾN SĨ CỦA HÒA BÌNH / 4 MÙA / CÁI LỒN / CÁM ƠN - thơ


NGHỆ THUẬT LÀ BẮT CHƯỚC

nghệ thuật là bắt chước
những ngưới đã đi trước
rồi ảnh hưởng kẻ sau
chuyền tay nhau tiếp máu

bậc thầy của bọn ăn
trộm nghệ thuật gần xa
pi-cát-xô đã lặn
lội châu phi châu á

đọc báo không đọc tin
tôi chỉ tìm nhặt chữ
từ xịn và từ xỉn
thảy đều là ngôn ngữ

thơ không cần mĩ từ
rem-bô chỉ ghép chữ
tính từ cạnh danh từ
đúng chỗ tạo tân ngữ

anh hoàng ngọc-tuấn ơi
tôi nghe tú trinh gọi
bữa nay tụi mình nói
chuyện phim câm nghe chơi

nói bằng cách ra dấu
đối thoại với hai tay
những ngón đàn lượn bay
như bướm trên hàng dậu

bướm bay rồi bướm đậu
chữ nghĩa bay đi đâu
chữ nghĩa bay qua cầu
mặc ta ngồi thả câu

ao thu chữ đục ngầu
ta không có thuyền câu
cũng chả có hoa ngâu
khi cho chữ giao cấu

khi ta về phố cổ
nhìn du khách tản bộ
không nghe sầu vạn cổ
chỉ thấy tượng già hồ
(trích “Thơ bất tận”)





CHIẾN SĨ CỦA HÒA BÌNH

tiến lên đi bác tài
việc gì mà sợ hãi
tôi đốc thúc người lái
với vần vè lải nhải

đời ngưới quá ngắn ngủi
sống chết nhờ may rủi
được sống lần thứ hai
ta sẽ không van nài

sướng khổ đã biết rồi
cần chi phải sống mãi
cái cuộc đời múa rối
ngày xưa hay ngày mai

cái lỗ đít của ta
đang gây nhiều phiền phức
sôi ruột khi vừa thức
ô là la là la

hậu môn của ông già
sam b lúc hăm ba
khi ổng vừa mới qua
pa-ri bị kẻ lạ

đâm cho mấy nhát dao
giữa đêm khuya đi dạo
khiến cho cậu thanh niên
phải tức tốc nhập viện

khôi hài trong tuyệt vọng
ao bùn giọt nước trong
thơ văn kịch cô đọng
một nhân vật quá đông

biên râu đeo kính tròn
cóp-pi nhà văn ái
nay ta đeo kiếng tròn
bắt chước được cả hai

văn chương có được ba
thiên tài như chúng ta
độc giả khắp gần xa
ắt phải mừng quá xá

thiên tài hay thiên tai
vô tư hay độc hại
ta chả muốn lôi thôi
khi độc giả khen thối

nghệ thuật có mùi ổi
mít xoài lẫn sầu riêng
nghệ thuật vị nghệ ôi
ta là vua lười biếng

ngày 6 của tháng 6
đúng bảy mươi năm sau
hôm nay lễ kỷ niệm
giải phóng pháp bị chiếm

cả trăm ngàn lính mỹ
đổ bộ nóc-măn-đi
cứu thế giới khỏi bị
phát-xít nhựt đức ý

cám ơn những người lính
tuổi trẻ đã hi sinh
sử sách mãi còn ghi
chiến sĩ của hoà bình
(trích “Thơ bất tận”)





4 MÙA

Xuân

xuân đến xuân đi
thì mặc kệ xuân
(cái khổ thơ này
nên để kết luận)

tôi thích ngược ngạo
như khi thổi sáo
(thằng bé ngoẻo đầu
ngồi lên mình trâu)

thơ tụng ca xuân
nghe quê quá trời
(nếu trời có kêu
thì đừng có ơi)

em tôi ưa đứng
nhìn trời xa xa
(anh tui thì khoái
ngó đất tà tà)

thơ xuân gì mà
xỉn như thơ cóc
(ê đừng tán dóc
ai biểu bạn đọc)

Hạ

ai xui con cuốc
gọi ta vào cuộc
cuộc tình mùa hạ
giữa nắng và hoa

ta chửa là ma
sao nghe tiếng khóc
đầu ta chưa trọc
ai dùng làm móc

không có phượng vĩ
nhưng có tường vi
bụng ta chỉ to
bằng quả bí nhỏ

em ghé chơi nhà
trông em lạ quá
tóc thôi buông xoã
em đứng nhìn hoa

ta liếc trộm em
thấy thương ta quá
hắt hiu nắng ngã
khi bước em xa

Thu

trải chiếc khăn giấy
lên đùi tréo chưn
hỉ mũi một cái
hai tiếng ho khan

gãi hai vành tai
bên phải bên trái
rờ râu dưới cằm
râu đâm ngón cái

lấy ngón tay út
đút vô lỗ tai
lỗ tai bên phải
không ngoáy lỗ kia

tớ không nói phịa
buôn đảo có lãi
bán nước có lời
thời tớ sẽ chia

tớ sẽ tỉa ria
trước khi đi ìa
ba hồn chín vía
còn một lon bia

Đông

một miếng bánh ngọt
một ngụm nước lã
cái bút nguyên tử
vật lộn với từ

bánh tan trong miệng
câu thơ cựa mình
tiếng thở khò khè
như tiếng tắc kè

mấy chục xuân qua
đéo thấy thằn lằn
bò trần nhà trắng
không lưới nhện giăng

mắt không nhắm mắt
miệng không mở miệng
chân không múa chân
tay không khoa tay

tôi ghi không vội
tiếng gió trên đồi
thấy chữ đang rịn
những giọt mồ hôi





CÁI LỒN

tài liệu gần đây hé
bác hồ nói tiếng hẹ
thông tấn xã vỉa hè
nói bác chơi cá he

cá he hay cá mè
một lứa hay một mẻ
có bác thay cha mẹ
các cháu rất ra mẽ

mặt trời chói ban ngày
mặt trăng soi ban đêm
bác nằm trong lăng ngáy
có nhạc duy sơn đệm

từ nam ra thăm lăng
cúi đầu cháu đứng thẳng
nghe vút cao vần thắng
quê cháu ở cái răng

yêu bác cháu rặn thơ
đặt lên trên bàn thờ
với một chùm trứng vải
chắp hai tay khấn vái

tục ngữ có nói rằng
cái tóc và cái răng
là cái gốc con người
việc gì mà hổ ngươi

thì cháu nghe bác cười
lông rụng và đầu trọc
cứ ngổng và cứ ngóc
khi đi ăn đám cưới

hay viếng mộ võ tướng
nghe vậy cháu tự sướng
xeo phi một phô-tô
gởi cho năm con bồ

thi nhân và nhân thi
của dân tộc thi sĩ
thắng tây và thắng mĩ
đông hơn các gói mì

chưa thoát ách đường thi
an nam thi ca phủ
vũ hoàng đấng trượng phu
chắc gì thắng bạch lí

tình dục và tuổi trẻ
nóng bỏng để làm phim
nghèo đói và tuổi trẻ
chỉ là câu chuyện phiếm

đập cánh trên không trung
với bào thai trong bụng
dâm ô không nao núng
thời của các chị hùng

hoan hô nguyễn hoàng điệp
đứng trước lăng bác hồ
hai tay bành âm hộ
gởi bác cái thông điệp

mặc đầm đi lãnh thưởng
xinh hơn xẩm hồng kông
khen thay gái dị thường
có chửa chưa có chồng

sư tử vàng lãnh giải
tài gái hơn tài giai
nam quốc thừa thiên tài
cám ơn tô phở tái

nghệ thuật đếch nhảm nhí
poóc-nô là thẩm mĩ
tì phú tây xuất vốn
hooray phim cái lồn
(trích “Thơ bất tận”)





CÁM ƠN

cám ơn cái lúc đó
cuốn sách đang bán chạy
vạch mông ngài tổng ho
cho ngài nếm mùi chày

cảm ơn anh tông tông
bỏ em theo bồ nhỏ
cho em xơi thịt thỏ
em cho anh hửi bông

khi phụ nữ trả thù
dùng chữ nghĩa thẻo cu
ngài tông tông lãnh đủ
trời đã sắp vào thu

chiến tranh trong hoàn vũ
hoả tiễn và phi thuyền
bay lượn như tinh tú
huyên náo và huyên thuyên

chiến tranh trên toàn cầu
nơi đâu mà chả có
bọn isis cắt đầu
nhà báo như giết chó

chiến tranh và hoà bình
tiểu thuyết rồi điện ảnh
hành tinh và vệ tinh
truyện em rồi truyện anh

truyện tôi rồi truyện ta
truyện tây và truyện nhật
truyện mĩ rồi truyện nga
truyện giả và truyện thật

tôi thức dậy sáng nay
tứ chi mềm như bún
sau một đêm ngủ say
e mình đã hoá giun

tôi đâu phải káp-ka
cũng chẳng là do-thái
không thể có thân hoá
nhưng tôi vẫn e ngại

nhắm mắt tôi nằm im
nghe vài tiếng động nhẹ
nghe tim đập rất khẽ
nhắm mắt tôi cố tìm

không phải chàng áo tím
một chiều ta lang thang
không trên bờ hương giang
một chiều ta gõ phím

phím chữ như phím tơ
tiếng nức và tiếng nở
hắt hiu như tiếng thở
mong vần vè thành thơ

hoá cánh hồng nhung đen
trong một tờ i-meo
độc giả gởi kèm theo
lời đùa lẫn lời khen

già thường sắp xuống lỗ
nhưng cái cổ còn gân
hát trường thơ bất tận
đầy hỉ nộ ái ố

nhại trường thơ bất tận
cháu muốn bắt chước bác
nhưng múa bút sáng tác
được bốn câu thì tận

nhà thơ nguyễn đức tùng
cũng gởi meo kèm thư
mời đóng góp in chung
một cuốn thơ viễn xứ

sáng kiến của ý nhi
một nữ sĩ trong nước
là in hai cuốn thi
gồm trong và ngoài nước

thi nhân sẽ nhận được
hay là phải trả trước
nhuận bút và tiền cước
mời độc giả đặt cược

nếu ai muốn bắt chước
ca trường ca bất tận
không cần phải lên gân
trước khi xoa mạt chược

trong rừng chữ lần bước
từng bước và từng bước
ta chỉ mong bắt được
một đoá hồng thược dược

đứng im ngoài hàng dậu
em nở nụ nhiệm mầu
lời em ca thiên thâu
ta sụp lạy cúi đầu

lặng im nhìn bàn phím
quách thoại nhớ lời thơ
mỗi chữ hoà hơi thở
theo nhịp đập của tim

đọc thơ thì cần nhớ
số phận mỗi nhà thơ
đọc văn cũng chớ quên
tác giả dù không tên

tôi vẫn nhớ rem-bô
tôi vẫn nhớ anh khanh
tôi chưa quên đông hồ
tôi chưa quên biểu chánh

thơ ca của việt nam
biết để đâu cho hết
chưa đọc đã phát mệt
cớ chi mi vẫn làm

dạ thưa để ân cảm
dân tộc ưa nói xàm
quan chức không tham lam
hàm nhai tay không làm

tác phẩm vẫn còn đó
nhưng để lại cho ai
vấn đề tuy không to
nhưng cũng nên xét lại

cảm ơn quí độc giả
đã theo tôi tới đây
đọc vần vè thơ ngây
ngất của ông thơ già
(trích “Thơ bất tận”)



Nguồn: tienve.org

No comments:

Post a Comment