bốn
cụm mây bông gòn
trắng
như cái hàng rào gỗ
sơn
trắng
trước
màn lá sậm
nhà
nghệ sĩ vĩ cầm
và
gã chơi đàn ghi-ta
biểu
diễn một tấu khúc
câm
trên
bãi cỏ hoang
lấm
tấm hoa vàng
tôi
ngắm cái tranh bé tí
của
rick harris một hoạ sĩ
mộc
mạc của nước mĩ
treo
lỏng lẻo trong buồng tắm
nhà
mình
tuy
có ngưỡng mộ
song
vẫn thầm nghĩ
nhưng
bây giờ là thời
của
bọn khủng bố
kia
mà
nhựt
kí paris
đêm
qua tôi đã đọc hết cả hai cuốn thơ
của
jim morrison
chàng
rimbaud mĩ của nhạc kích động
“chim
mồi ơi chim mồi ơi
cao
bay cao bay
ta
sắp chết rồi à”
(ôi
sao mà đông thế
những
rimbaud của ngày hôm nay)
đêm
hoa kì
của
jim morrison
hay
là đêm sài gòn
của
chính mi
một
thời chưa yêu
một
thời chưa chết
TẤT NHIÊN KHÔNG CẦN
tuổi
già là một cuộc xổ số
tuy
chỉ có vài lô
an
ủi nhỏ
mà
cũng không dễ trúng đâu bạn ạ
thí
dụ - dù có thể lạc đề -
vài
ngày trước khi nhắm mắt xuôi tay
ngoại
tôi muốn ăn một trái vải
nhưng
bà không được toại nguyện
vì
lúc ấy
trước
niên 1947
nhựt
đang xua quân vào đông dương
giao
thông nam bắc bị nghẽn
miền
nam không có vải tươi
bà
già tui qua đời trong cơn hôn mê
không
một lời
vĩnh
biệt
bởi
lẽ cái chết không là một trang viết
của
khái hưng
nửa
chừng xuân anh phải sống
hay
của margaret mitchell
cuốn
theo chiều gió
phút
cuối cùng có những lời dặn dò trối trăn
não
lòng
tục
ngữ mít có câu
chết
không kịp ngáp
với
diễm châu
tác
giả thi phẩm sáng muôn thu
(sẽ
không sáng mãi ngàn thu
vì
đã tuyệt bản nhờ giải phóng)
thì
chết
là chết
nhưng
chết không phải là hết
do
vậy
chắc
hẳn lúc này
ở
trên ấy
nhà
thơ bốn mắt tinh đời vẫn tiếp tục
dịch
thơ
pessoa
juarroz borges
ha
ha không cần soi đuốc tìm lý do
chung
cuộc
thiển
nghĩ của tớ là
muôn
sự tại thiên thành sự tại tiền
bởi
thế cho n[i]ên
bác
phái chết để phố
bác
tuân chết để mộ
bác
sơn chết để đờn
bác
tài chết để xế
bác
hương chết để xương
bác
hổ chết để da
bác
hồ chết để thịt
xương
trắng
da
khô
và
thịt muối
tất
nhiên không cần
nguyễn
NỞ NGÀY, 29
(Mắt hồ)
quang dũng chắc trẻ tuổi đời hơn tuấn vũ
đức tuấn có thể mùi mẫn hơn elvis phương
lê dung nức nở hơn lệ thu
ánh tuyết điêu luyện hơn hà thanh
đàm vĩnh hưng đan trường kích động hơn hùng cường
thanh lam không là thanh lan
(ai đẹp nhất đêm nay xin miễn bàn)
thanh thúy giờ đây không phải là thanh thúy
queen bee sài gòn của những ngày xưa
thân ái
(ôi chó đẻ cái cuộc đời luôn đổi thay)
và
cẩm ly
có thể đã chiếm chỗ của những cái ly khác
trong tim vài người
có một dạo
(tôi không nhớ trong thập kỉ nào)
ca khúc đôi mắt người sơn tây
rất được thính giả ta ưu ái
nhưng hiện nay thì hình như đã có
đôi mắt người sơn nọ sơn kia thay thế rồi
(xin lỗi
bạn đọc thân mến ơi
tui chỉ đoán mò chơi cho zui tí thôi
và dám có thể là đã trật búa gỗ
vì nói thiệt tui rất dốt nhạc trẻ
trong cũng như ngoài
nước việt)
tuy nhiên
thiển nghĩ của tôi là
nếu như mắt là
cửa sổ của linh hồn
thì nó chỉ cho ta thấy những cái gì
mà nó cố tình muốn phơi bày ra
trước mắt ta để cho ta trông thấy mà thôi
bởi lẽ
(xin để qua một bên cửa sổ của chòi lá)
các cửa sổ tạm gọi là
văn minh
thảy đều có gắn
chấn song hay khung kính hay rèm the
che chắn
cho nên
(và ví dụ)
ta có thể nhìn
mãi mãi vào tận đáy mắt của hồ chí minh
mà không cần tin
những cái gì mà chính
mắt ta tưởng như đã trông thấy rõ hơn hình
05.10.09
KHẨU CUNG... KÍNH
không
tao
không nhớ việt nam
không
tao
không hướng về hà nội dù tao vẫn có thể nghe
ca
khúc hướng về hà nội với tiếng hát la sương sương
không
tao
không ngửi nổi cái tên thành phố hồ chí minh thơm
rình
không
tao
không ok về cái nhà chứa mấy tấm tranh phố phái
trịnh
trọng gọi là viện bảo tàng bùi xuân phái tại sài gòn
không
tao
không mơ tưởng sài gòn vì sài gòn còn trong tim
tao
không
tao
không muốn bị bẩn mắt vì mấy cái trò hề múa rối
văn
hoá cổ truyền ngụy tạo tục tĩu để thủ dâm và mãi
dâm
không
tao
không cần đớp phở bò nhứt là từ khi nó đã trở
thành một biểu trưng văn hoá
không
tao
không về thăm quê nhà khi còn lũ kên kên diều hâu
quạ
đỏ
không
tao
không chấp nhận một cái tên khác cho đường
tự
do
Ờ THÌ CŨNG THƯƠNG
đ.m.
ông trời già chơi khăm
tuyết
ngỡ đã xa xăm
nhưng
tuyết bỗng lại về
dái
tai vú mũi ôi tái tê
rất
ư là thơ mộng
khiến
nó đâm nhớ tuyết
tuyết
của châu phi
tuyết
có thể không còn
tuyết trên
đỉnh kilimanjaro
(cái
truyện ngắn của bố già hemingway
đăng
trên tạp chí esquire lúc papa chưa
đầy
40)
15
16 tuổi
nó
đọc trên tờ đời mới ở sài gòn
có
câu chữ nghiêng
hắn nhớ một
nhà ga hiu quạnh ở karagatch
bản
dịch tuy không trung thành
nhưng
đã gây ấn tượng mạnh
vì
cái nhan đề
vì
là của lạ
khác
hẳn với các truyện ngắn của ông tây trẻ
guy
de maupassant
anh
bạn điển trai ria mép dày cuối thế kỉ 19
trong
thư viện của trường
the snows of
kilimanjaro
les neiges du
kilimandjaro
tuyết trên
đỉnh kilimanjaro
ờ
thì nó cũng nhớ cũng thích cũng thương
tuyết
của bố già
tuyết
của quá khứ
tuyết
của văn chương
Nguồn: tienve.org
No comments:
Post a Comment