NGUYỄN QUỐC CHÁNH - Ý NIỆM ĐƯƠNG THỜI / TÌNH TRẠNG ĐƯƠNG THỜI / TAI NẠN ĐƯƠNG THỜI / 3 TRIỆU CÁCH ĐƯƠNG THỜI / DÂN TỘC ĐƯƠNG THỜI / CẶC ĐƯƠNG THỜI - thơ


Ý NIỆM ĐƯƠNG THỜI

Trong chương trình discovery một báo đốm vùn vụt tóm một lợn lòi. Loại xúc cảm tuyệt đối nguyên thủy làm dợn sóng mặt đất. Vậy mà chưa chắc là dự án của động vật hoang dã, nhưng coi bộ rất kích động dạ dày. Để có áp suất từ trung tâm trào ra ngoại vi, những con ốc bươu vừa mò ra khỏi vũng đang ngáp ý niệm bằng cách há miệng trong nồi đất. Từ các con hẻm lũm bũm nước ốc, chúng lật đật tiến về trung tâm, nơi bành trướng hung hăng của nhãn hiệu và khẩu hiệu, nơi Nokia, Honda, Furla, ... hớn hở tung hoành, nơi một khẩu hiệu tráo trở — VIỆT NAM HỒ CHÍ MINH MUÔN NĂM — thống trị một cách mụ mị. Một khẩu hiệu trâng tráo quảng cáo ở bùng binh chợ Bến Thành. Nhãn hiệu và khẩu hiệu toa rập để độc quyền trục lợi. Những người mất đất ở Mỹ Tho, Bạc Liêu... 10 năm trước hãy tập trung về đây. Những người mất nhà ở quận 1, 3, 5... 30 mươi năm trước hãy tập trung về đây. Về đây để làm những “nghệ sĩ” sắp đặt và trình diễn. Về đây để tạo áp suất cho một trung tâm đang hô hấp cái tình trạng kết nối giữa khẩu hiệu và nhãn hiệu. Tình trạng biến một con lợn lòi thành đống thịt có thể là sự khám phá, nhưng ăn mãi một xác chết thì chắc không phải là một ý niệm. Nhưng biến một con chuột thối hay cứt thành sự sống của dòng họ nhà dòi thì lại là một ý niệm khó khăn. Rất khó khăn cho tình trạng của tao trong việc thích nghi vào tiến trình hình thành ý niệm của loài dòi, nhưng nếu bỏ mạng vì tình trạng một con báo thì tao có thể. Có thể vì những cái đốm của nó. Có thể vì những hình dung vớ vẩn của tao khi mân mê chùm lông mu. Có thể vì tao đã ví cô ấy với vẻ lặng lẽ của một con báo. Có thể vì bản tin từ một email sau ngày lễ Tạ: “Gio santa ana lai sap bat dau. Dai qua. Heo hut. Ri ra. May phut truoc: mot chiec tau mang co Liberia dang nghieng 25 do, sap chim o bien Bac cuc. Hanh khach da di tan...” Và có thể không vì một lý do nào hết. Một kẻ bị mắc vào cái hốc của chính nó thì không cần lý do để chìa ra một ý niệm. Những con linh cẩu cũng không cần lý do, rình rập và chõ mỏ vào kết quả của kẻ khác không thể tạo ra ý niệm. Trong những loài, tao gớm nhất loài này. Trong những đám rình rập và chõ mỏ, tao khinh nhất đám này. Chúng sống từng bầy và giành giựt một ý niệm vừa lượm.

11.2007





TÌNH TRẠNG ĐƯƠNG THỜI

Hương hỏi tối qua rung rinh có vui không? Tao nói chưa đủ độ để cười vì cây chưa đổ, cầu chưa sập, máu chưa lênh láng và mọi u ám chưa bị chôn vùi. Bữa nay trời ui ui, cà phê âm ấm, lòng đất bất an dung nham sắp bạo động. Ngôn ngữ bất tín rồi, chỉ còn bất bình, bất lực, tuột dốc, bẹp dí, làm tôi, đánh đĩ, chửi thề... Đụ mẹ, làm sao cười nổi!? Làm sao cười nổi khi đứa bé 3 tuổi bị cô giáo doạ bỏ vô máy giặt? Làm sao cười nổi khi con bé người ở bị chủ tiệm phở tạt nước lèo vô mặt? Làm sao cười nổi khi thằng con trai bị công an thọc súng lục vào miệng? Làm sao cười nổi khi thầy giáo nộp học sinh cho dân quân trị tội?… Đụ mẹ, làm sao cười nổi!? Làm sao cười nổi khi đ/c Tổng (bí) giữ rịt điều 4 hiến pháp ba láp? Làm sao cười nổi khi đ/c Chủ (tịch) chết đuối trong vai trò định hướng XHCN quẹo cua? Làm sao cười nổi khi đ/c Thủ (tướng) nướng tiền vay phây phây vào những giải pháp chó ngáp phải ruồi của đám bộ trưởng? Làm sao cười nổi khi mỗi con rối quốc hội tăm tối vì tình trạng múa rối của mình?... Đụ mẹ, làm sao cười nổi!? Làm sao cười nổi khi ngôn ngữ mụ rồi? Tao chỉ còn mỗi hy vọng để cười, là nham thạch của độ rít-tơ thôi!

29.11.2007





TAI NẠN ĐƯƠNG THỜI

Ðó là cảnh khắp nơi. Cái chết trong mỗi người. Sợ và chìm vào tăm tối. Sự dã man dàn hàng ngang. Chặt! Chặt! Chặt! Cái con cặc! Đó là thói chiến xa. Cướp bằng xích sắt. Nhốt tất cả vào Trại Súc Vật. Nhốt! Nhốt! Nhốt! Cái con cặc! Đó là dòng xoáy. Lấy trong này bồi ngoài kia. Đến bao giờ mới nguôi thuộc địa. Thuộc! Thuộc! Thuộc! Cái con cặc! Đó là chứng táo bón. Sau những cú rặn nổ đom đóm hồi 46, 54, 60, 68, 30/4 là cơn bần thần hiển nhiên của bệnh trĩ. Rỉ máu triền miên gần một thế kỷ. Đó là nhúng phép biện chứng vào dung dịch a xít. Thủ đô có biệt tài làm người sống chết mòn, và biến kẻ chết sống lại để giết tưng bừng thêm nhiều lần nữa. Đó là những định nghĩa. Đàn ông định nghĩa đàn bà, đảng cộng sản định nghĩa thây ma, và đồng đô la định nghĩa đảng cộng sản. Lịch sử là một đống quan tài. Chúng ta chịu tang (không phải ơn) vô thời hạn!

03.12.2007





3 TRIỆU CÁCH ĐƯƠNG THỜI

Một đứa là một người. Hai đứa là một đôi. Ba đứa trở lên là một nồi cám lợn. Ba triệu đứa, hiển nhiên là một tội. Tám mươi triệu đứa là tám mươi triệu củ khoai sùng. Một đứa là một ngợm. Hai đứa là một nông nổi. Ba đứa trở lên là một tăm tối. Ba triệu đứa, hiển nhiên là một tội. Tám mươi triệu đứa là tám mươi triệu cái bầy nhầy. Một đứa là một cách chết nhác. Hai đứa là hai cách cùn mằn đốn mạt. Ba triệu đứa, hiển nhiên là ba triệu cách ác. Tám mươi triệu đứa là tám mươi triệu cách biến thành nạn nhân của ba triệu cách ác.

11.2007





DÂN TỘC ĐƯƠNG THỜI

Tôi không nghĩ mình còn dân tộc. Mặc dù tôi có một vài ngàn mét vuông đất. Tôi không nghĩ mình còn dân tộc. Vì đất không đủ để định tính một dân tộc. Chỉ có thể tạo ra những liên doanh lợi nhuận và quyền lực. Tôi không nghĩ mình còn dân tộc. Vì những căn bản của một dân tộc đã bị đầu độc. Cộng sản là kẻ đào tận gốc. Họ nhai dân tộc bằng định kiến giai cấp. Nuôi để ăn thịt. Nhốt để ăn thịt. Toàn quyền ăn thịt. Tôi không nghĩ mình còn dân tộc. Một cô gái khóc vì Hoàng & Trường Sa mất. Tôi nghe cũng mủi lòng. Mọi sự mất mát có thể rơi nước mắt. Rồi đây sẽ có nhiều người khóc. Vì một trong hai hòn đảo còn lại cũng sẽ mất. Tôi chắc những ai muốn đòi hai hòn đảo, chỉ có thể nhận được uất ức, tuyệt vọng và nước mắt. Tổ tông tôi cũng đã từng chặt đầu và chiếm đất. Còn tự đắc gọi là mang gươm đi mở cõi. Của ta và của người. Người Chăm và người Miên. Tôi không nghĩ mình còn dân tộc. Đã mất từ hơn 30 năm trước. Bạn tôi: Hương, Linh, Lan, ...cũng không còn dân tộc. Cũng đã mất từ hơn 30 năm trước. Họ vẫn sống mà không còn dân tộc. Nếu con người không còn dân tộc mà vẫn sống, tôi xứng đáng là một con người, vì hơn 30 năm rồi tôi đâu có dân tộc. Nếu mất mát được biểu thị bằng nước mắt, thì chắc chắn tôi không đủ để khóc.

10.12.2007





CẶC ĐƯƠNG THỜI
(tặng Tổng Hồ, Nông, và các đồng chí lông nhông)
Chúng kháo tao xổi tình làm mới cặc. Chúng riếu tao vợ bỏ rõ là liệt cặc. Chúng rỉ tao bà rằng bà rí thì là đĩ cặc. Chúng phao tao vật nhau với giặc mà không bị bắt chắc công an cặc. Chúng ngó tao “đụ vỡ sọ” bèn hô to có khủng bố cặc. Chúng bêu tao vừa phẫn nộ vừa cười hô hố cầm chắc là thằng tâm thần cặc. Chúng khều tao không làm trò (mèo) thì reo là thằng không biết giễu cặc. Chúng cóp nhặt cộc cạch rồi hất mặt dạy tao trình diễn cặc. Cặc không chỉ là từ vựng có nghĩa xìu hay nứng, mà nội dung của nó còn là sự bài tiết thẳng thừng cái không thể dửng dưng trước sự lố bịch giả hình trí thức, nghệ thuật, chính trị, đạo đức. Đạo đức cặc phải là cặc cứng sau khi lồn nứng. Nhưng chính trị cặc lại là cặc xìu ngay khi Trung Quốc hù nứng. Nhưng nghệ thuật cặc lại là cặc nứng đồng thời với công chúng nứng. Nhưng trí thức cặc lại là cặc lúc lắc chủ thể từ xìu sang nứng. Và ngày mai lại biểu tình nứng. Khi cặc đảng cộng sản Trung Quốc cứng thì cặc đảng cộng sản Việt Nam xìu. Vì hai đảng cùng một bìu.


15.12.2007
Nguồn: tienve.org

No comments:

Post a Comment